Chương 1859
Dáng người ông ta cao lớn, cao 1m85, bờ vai rộng, chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ mang đến cho người ta cảm giác áp bức.
“Ngài Mục!”
Đám người Hồng Giác lập tức tiến lên chào đón với nụ cười trên khuôn mặt.
Mục Lang khẽ gật đầu, nhưng sau đó ánh mắt liền thay đổi, hỏi: “Sao lại có mấy người như vậy?”
Mục Lang cau mày nhìn sân bay vắng tanh.
Lập tức, sắc mặt tất cả mọi người hơi thay đổi, thót cả tim lên.
Ít người thế này, họ sớm biết Mục Lang sẽ không vui.
Quả nhiên, vừa xuống xe đã trở thành như thế này.
Giọng điệu của Mục Lang rất bình tĩnh, thậm chí không thể nhân ra một chút tức giận nào.
Nhưng những lời này rơi vào tai của Hồng Giác Hải và Tân Vĩnh Nghiêm, tức là đang tức giận.
Biết làm sao được, vị trí khác nhau, đôi khi không có gì xảy ra, nhưng vần phải như đối mặt với kẻ thù.
“Chuyện này…
Hồng Giác Hải và những người khác đều im lặng.
Mục Lang lại cười: “Thật thú vị. Tôi đã ở trong quân đội hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi xuống máy bay mà có rất ít người chào đón như vậy. Khiến tôi cảm thấy hơi bất ngờ đấy.”
Sắc mặt Hồng Giác Hải càng hoảng hốt hơn.
Tần Vĩnh Nghiêm mỉm cười: “Mục Lang, tôi hiểu tính ông, không thích ba cái lễ nghĩ rườm rà. Tuy nhiên, tiếp đón như vậy có hơi sơ sài thật, không phù hợp với thân phận người bảo vệ biên giới phía Tây của ông.”
Lời nói của ông lão có thể nói là rất tài tình, đầu tiên ông khen ngợi việc Mục Lang không thích lễ nghỉ rườm rà, sau đó chuyển chú đề và xin lỗi Mục Lang vì sự tiếp đón sơ sài này.
Nghe vậy, trong lòng Mục Lang cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Bởi vì ngay cả khi ông ta không quan tâm đ ến mấy lễ nghỉ rườm rà này đi chăng nữa, thì dù sao Mục Lang cũng là người bảo vệ biên giới phía Tây, xuống máy bay mà không có nhiều người chào đón, trong lòng sẽ khó tránh khỏi có những cảm xúc bức bối, thậm chí còn nghỉ ngờ răng cấu cán bộ của Giang Thành làm việc không đến nơi đến chốn.
Tuy nhiên, Tần Vĩnh Nghiêm nói rằng Mục Lang không thích lễ nghi rườm rà, lại được lòng Mục Lang hơn.
Bỏ cái tác phong chân chính sang một bên, một người có chức vị càng cao, càng thích được người ta nói là mình không thích lễ nghi rườm rà, thanh liêm, liêm khiết.
Quá nhiên, Mục Lang sau khi nghe vậy liền mỉm cười nói: “Vấn là ông hiểu tôi nhất. Dù tôi có địa vị cao đến đâu, cũng là một quân nhân của Nước H, cần gì phải khoa trương như vậy?”
“Có người đón là tôi đã rất vui rồi.”
Nói xong, Mục Lang cười sảng khoái.
Hồng Giác Hải, Tần Vũ và những người khác cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Vĩnh Nghiêm với ánh mắt tán tụng và kính sợ hơn nữa.
Không hổ là ông Tần, đa mưu túc trí như vậy, đúng là kho văn của nước nhà!
Tần Vĩnh Nghiêm lập tức liếc nhìn Tần Vũ.
Sao Tần Vũ có thể không hiểu ý của ông nội?
Lập tức tiến lên một bước, cười nói: “Chẳng qua là, chúng tôi vốn đã chuẩn bị một buổi chào đón hoành tráng chưa từng có cho ông Mục, từ lúc ông Mục xuống máy bay, đến buổi tối, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.”
Nghe vậy, Mục Lang thực sự dừng bước, đến gần Tân Vũ, hơi nheo mắt lại.