Chương 1889
Lúc này, nhìn thấy Tần Nam không cử động, giống như một thi thể nằm trước mặt mình, Tân Vĩnh Nghiêm bị dọa sợ.
“Tân Naml”
Tân Vũ cũng hét lớn một tiếng, nhưng khi đặt tay lên mũi để xem hơi thở thì phát hiện anh ta đã sớm tắt thở chết rồi.
Lúc này, Mục Lang cũng khôi hồi tinh thần lại, ánh mắt tàn bạo nhìn Võ Sỉ: “Anh giết con nuôi của tôi!”
Một luồng sát khí lạnh lẽo lan tỏa khắp xung quanh.
Võ Si đứng khoanh tay, vẻ mặt lãnh đạm: “Tôi đã nói, anh ta nhất định phải chết.”
Vào giờ khắc này, trên người Võ Si có một khí thế ngất trời, trông giống như một bậc thầy võ thuật.
Tân Vũ, Tần Vĩnh Nghiêm và những người khác cũng đều chết lặng.
Sắc mặt của Mục Lang trở nên vô cùng khó coi.
Con trai nuôi của ông ta bị giết chết ngay trước mặt mình, đó thật sự là một cú tát vào mặt ông ta.
Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài thì sau này ông ta còn mặt mũi nào để bảo hộ Tây Cảnh đây?
Cho nên, sát ý trong mắt Mục Lang hiện lên hừng hực, không đội trời chung với Võ SỈ: Nhưng Võ Sỉ lại giêu cợt nhìn Mục Lang, cười nói: “Bây giờ, hai chúng ta xem như huề nhau, ông còn muốn đánh tiếp sao?”
“Đánh tiếp, tôi theo anh!”
“Ngài Mục!”
Ở bên kia, Tân Vũ đang ôm thi thể của Tân Nam, trên mặt tràn đây sát khí và giận dữ.
Nhưng sự phấn nộ và sát khí này đều được ngụy trang.
Anh ta rất có khả năng sẽ trở thành gia chủ kế tiếp của Tần thị, mà với tư cách là một gia chủ, điều quan trọng nhất anh ta có thể làm là bênh vực người nhà.
Tần Nam là người có cũng được không có cũng được trong Tần thị, nhưng dù nói thế nào đi nữa thì cũng là người trong tộc, bây giờ anh ta lại bị giết chết ngay trước mặt mọi người, cho dù người kia là Võ Sỉ thì cũng phải đưa ra một lời giải thích.
Nhưng mà Mục Lang lạnh lùng nhìn Võ Sỉ mấy lần, khí thế trên người cũng chậm rãi rút đi, sát ý cũng dần biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, Võ Si cười lạnh lùng: “Thế nào, đường đường là ngài Mục bảo vệ Tây Cảnh mà cũng có lúc sẽ luống cuống sao?”
Ánh mắt của Mục Lang vẫn vô cùng rét lạnh: “Võ Si, anh thật sự cho rằng tôi sợ anh sao?”
“Người cũng đã bị giết, nếu tôi tiếp tục chiến đấu thì có ích lợi gì không?”
Cũng may nơi này rất thưa thớt, ít người qua lại, nếu không thì cảnh tượng Mục Lang và Võ Si đánh nhau vừa rồi nhất định có thể sẽ xuất hiện trên tiêu đề bài báo.
Hai người đều là nhân vật của công chúng, một khi bị đào ra chuyện vì sao lại xảy ra xung đột thì đối với danh tiếng của cả hai đều không có lợi.
So sánh với tính mạng của Tần Nam thì Mục Lang để ý danh tiếng của bản thân hơn.
“Cũng đúng, vậy thì chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi.”
. Võ Si nói với Mục Lang.
Nhưng Mục Lang lại mỉm cười lạnh lùng: “Bỏ qua? Có thể bỏ qua sao? Chúng ta xem như đã kết hận thù, chờ cho đại hội Bắc Cảnh kết thúc, tôi sẽ tìm anh để phân định thăng bại.”