Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1900



Chương 1900

Cộng thêm giọng nói của cô ta rất to, đột nhiên tất cả mọi người đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

Vương Nhất cứ ngồi bên đường như vậy, trong tay cầm bánh bao, bên cạnh có một chai nước khoáng, rất dễ khiến người khác nghĩ anh là công nhân.

Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng: “Tôi ở đây làm gì, có liên quan đến cô hả?”

“Đúng là không liên quan, nhưng nói gì anh cũng là chồng của Lý Khinh Hồng, vợ anh là chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh, một người phụ nữ nổi tiếng và giàu có, sao anh lại thảm như vậy? Còn phải đi làm công nhân.

Diệp Ân Thi cười haha, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Lúc trước, Vương Nhất xỉ nhục cô ta như vậy, còn dùng một chân đá cô ta xuống tầng, bây giờ nhìn thấy anh ngồi trên đường gặm bánh bao, cô ta cảm thấy vô cùng hả giận.

Lúc này nhân viên bảo vệ của nhà thi đấu đi đến.

“Cô Diệp, cô hiểu nhầm rồi, anh ta không phải là công nhân, anh ta đứng ở đây rất lâu rồi, có lẽ muốn xem đại hội Bắc Cảnh, nhưng không có vé.”

Bảo vệ rất cung kính giải thích với Diệp Ân Thi.

Tất cả người của Vương tộc Yên Đô đến tham gia đại hộ Bắc Cảnh đều là khách quý, bảo vệ đều đã được xem ảnh, đương nhiên nhận ra Diệp Ân Thì.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bọn họ đều muốn nịnh hót.

“ồ, hóa ra là không có vé?”

Diệp Ân Thi đột nhiên bừng tỉnh, mặc dù ánh mắt nhìn Vương Nhất không còn chế giêu như trước, nhưng vẫn rất xem thường anh.

Không có vé còn đến đây, là muốn lén lẻn vào sao?

Diệp Ân Thi thờ ơ nói: ‘Anh ta đã không có vé, thì phải trông chừng anh ta thật chặt, không được để anh ta đi vào, đại hội Bắc Cảnh không phải là nơi chó mèo nào cũng có thể đi vào, đừng hạ thấp đẳng cấp.”

“Vâng, vâng, vâng, cô Diệp nói đúng.”

Nhân viên bảo vệ rất kích động.

Giây tiếp theo, bọn họ hung dữ nhìn Vương Nhất.

“Không có vé còn muốn vào đại hội Bắc Cảnh, mau cút đi, nếu không dùi cui của tôi sẽ không có mắt đâu!”

“Còn muốn đắc tội với cô Diệp, tôi thấy anh đúng là chán sống rồi!”

Ánh mắt Vương Nhất lạnh đi: ‘Các anh chỉ nghe lời nói từ một phía của cô ta sao?

Hơn nữa, sao các anh biết tôi không có vé?

Tôi không cần vé cũng có thể đi vào!”

Hai tên bảo vệ có chút sững sờ, không cần phiếu, có thể đi vào, đó không phải là tuyển thủ tham gia đại hội Bắc Cảnh sao?

“Ý của anh là, anh là tuyển thủ tham gia?”

Hai tên bảo vệ không dám tin.

Diệp Ân Thi vốn dĩ muốn rời đi, nhưng vừa nghe thấy câu nói này của Vương Nhất, cô †a không đi nữa.

Giống như nghe thấy một câu chuyện cười, nhìn Vương Nhất cười.

“Vương Nhất, anh không biết xấu hổ hả?

Lần trước gặp mặt anh giúp chị họ tôi xuất chiến, nhưng lại bị hội trưởng Hồng bác bỏ, anh đã bị hiệp hội võ đạo phong sát rồi, có hiểu không hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.