Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1933



Chương 1933

Võ Sơn Hà cười ha ha: “Cái này sao có thể được gọi là phá hỏng chuyển tốt được chứ, các người cứ tiếp tục đi, tôi ở bên cạnh nhìn xem.”

Nói xong, Võ Sỉ thật sự không có ý định nhúng tay vào, anh ta cứ cười mà nhìn như thế.

Điều này khiến trong lòng Mục Lang cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại không tiện nói gì.

Nhất là biểu cảm kỳ quái của Võ Sỉ, bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác càng làm cho Mục Lang khó hiểu hơn.

Chú ý đến ánh mắt của Võ Si, Vương Nhất nhịn không được mà cười khẽ, anh bỗng nhiên nói: ‘Chắc là ngày hôm qua ông Mục đây mất thể diện dữ lắm nhỉ, cho nên hôm nay tâm trạng mới khó chịu như thế.”

“Cậu nói cái gì?”

Mục Lang không vui nhìn Vương Nhất rồi hỏi.

Sát ý trong lòng càng ngày càng nhiều hơn.

Vương Nhất vẫn ngồi trên ghế, nụ cười trên mặt lại tươi hơn nữa, anh từ tốn nói: “Hình như là ngày hôm qua ông Mục có chuyện muốn gặp Võ Si, nhưng Võ Sỉ lại lấy lý do tiếp khách nên đã từ chối, cho nên chuyện này mới khiến ông Mục tức giận, có phải như thế không?”

Oanh.

Nghe vậy, ánh mắt của Mục Lang bỗng nhiên phát lạnh.

Tần Vũ và Tân Vĩnh Nghiêm cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất, trong lúc nhất thời vậy mà lại lâm vào trạng thái ngượng ngập.

Những người khác cũng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Mục Lang.

Thế mà lại xảy ra loại chuyện đó à?

Võ Sỉ không gặp Mục Lang, vậy thì gặp ai?

Ai lại có địa vị cao hơn Mục Lang như thế?

Sắc mặt của Mục Lang lại càng thêm âm trầm, ông ta vô thức nhìn về phía Tần thị.

Vương Nhất biết chuyện này, nói rõ là chuyện đêm đó đã bị người khác tiết lộ.

Ngoại trừ ông ta ra, ở đây cũng chỉ có bọn người Tân Vũ và Tần Vĩnh Nghiêm biết.

Sắc mặt của Tân Vũ thay đổi ngay tức thì, lắc đầu liên tục: “Ông Mục, xin ông tin tưởng tôi, Tần thị chúng tôi không hề tiết lộ chuyện đêm hôm đó.”

Trong mắt của Tần Vĩnh Nghiêm cũng mang theo ý lạnh, nhìn Vương Nhất nhưng lại nói với Mục Lang.

“Lang, ông còn không biết nhân phẩm của Tần thị chúng tôi à?”

“Chuyện có hại cho chúng tôi, tại sao chúng tôi lại phải tiết lộ ra ngoài làm gì?”

“Chắc chắn là một người nào đó khác.”

Mục Lang nghĩ lại cũng thấy có đạo lý, ông †a lạnh lùng nhìn Vương Nhất: ‘Sao cậu lại biết?”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất lại sâu hơn: “Các người không cần phải nghi ngờ lẫn nhau đâu, Tần thị không có tiết lộ chuyện ngày hôm đó.”

Dừng một chút, Vương Nhất lại cười nói: “Tôi chỉ hỏi các người một vấn đề, tối hôm đó Võ Sỉ tiếp đón ai, chẳng lẽ các người không tò mò ư?”

mu Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của đám người Mục Lang, Tân Vĩnh Nghiêm đều thay đổi, nhưng mà lại không nói gì.

Sao có thể không muốn biết được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.