Chương 1943
Đúng là một con côn trùng độc hại.
Cùng lúc đó, cả sân vận động cũng đang Sôi trào.
Những người đang có mặt ở đây đều đang thảo luận “Ẩn chủ” này là ai mà lại có can đảm giả mạo tên tuổi của Ẩn chủ.
“Đúng là gan góc cùng mình, không sợ người dân cả nước lên án cậu ta hả.”
“Ẩn chủ là ai, bước ra đây cho mọi người một lời giải thích, tại sao lại muốn ăn cắp danh xưng “Ẩn chủ”?”
“Nếu như nói không rõ ràng thì cậu đừng có hòng tham gia đại hội Bắc cảnh, Diệp thị cũng không thể tham gia đại hội Bắc cảnh, còn phải bị truy cứu trách nhiệm.”
Ở một góc nào đó trong sân vận động.
Người khoác áo choàng thản nhiên nhìn Lãnh Nhan.
Chỉ nhìn thấy trong đôi mắt của Lãnh Nhan bông nhiên có sự kích động, nhưng cuối cùng vấn cố găng đè nén nó xuống.
Cô ta vấn không thể quên được đoạn thời gian đi theo thiếu chủ.
Ngắn ngủi mà tốt đẹp.
“Lãnh Nhan, cô nói thử xem ai là Ẩn chủ đây, người đó sẽ đứng ra à?”
Lãnh Nhan im lặng một hồi, cô ta lắc đầu: “Không biết.”
Tiếng mắng chửi càng ngày càng nghiêm trọng, tất cả mọi người đều không thể nào chấp nhận được việc có một ai đó vô danh ăn cắp danh xưng Ẩn chủ.
Diệp Ân Thi cười lạnh nhìn Diệp Thúy Như: “Tất cả đều là do cô hại, nếu như Diệp thị bởi vì chuyện này mà không thể tham gia đại hội Bắc cảnh, cô sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Diệp Thúy Như không nói gì, cũng không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.
Trong vô vàn tiếng mắng tiếng chửi, Vương Nhất chậm rãi đứng dậy.
Đa số những người đang có mặt trong sân vận động đều đang ngồi, chỉ có một mình Vương Nhất là đứng lên, trông vô cùng chói mắt.
Người dẫn chương trình vừa nhìn liền thấy Vương Nhất.
“Cậu chính là Ẩn chủ?”
Người dẫn chương trình cầm micro chỉ chỉ, ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.
Vì để cho an toàn, anh ta còn chủ động chạy đến bên cạnh Vương Nhất.
“Vương Nhất, anh làm gì vậy?”
Ở bên cạnh, sắc mặt của Lý Khinh Hồng trăng bệt vô cùng, bất ngờ mà nhìn Vương Nhất.
Cô muốn kéo Vương Nhất ngồi xuống, nhưng dường như chân Vương Nhất lại mọc rễ, không hề cử động tí nào.
Bởi vì Vương Nhất đứng dậy mà sân vận động đang náo nhiệt lại trở nên lắng đọng một lần nữa.
Tất cả mọi người đều không tin mà nhìn Vương Nhất.
Tiếng mắng chửi rất nặng nề, lúc này người có thể đứng lên chính là “hung thủ”
đã mạo danh Ẩn chủ.
“Cái tên đó đứng lên làm gì vậy, chẳng lẽ cậu ta chính là Ẩn chủ?”