Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2000



Chương 2000

Bạch Thiến cũng rất kích động: “Hay là em cũng mua một ít?”

“Ừ, em cũng mua một ít đi, chỉ lời chứ không lõ.”

Sau khi Tôn Vĩnh Phước biết ‘Ẩn chủ’ sẽ nhường, Bạch Thiến cũng mua theo 1, 5 tỶ.

Không nhiều, coi như là số tiền mấy năm nay cô ta bớt ăn bớt mặc tích lũy được.

Cược xong, Bạch Thiến luôn cười ngốc, đã đang tưởng tượng mình sau này có cuộc sống vinh hoa phú quý.

Cùng lúc đó, Vương Nhất dẫn Lý Khinh Hồng tìm khu ăn uống ngồi xuống, gọi một vài món.

“Anh biết không? Hồng Giác Hải của hiệp hội võ đạo Giang Thành đã chết, bị Ẩn chủ giết chết.”

Khi đợi đồ ăn, Lý Khinh Hồng bỗng mở miệng, nhìn Vương Nhất nói.

Ánh mắt giống như đang ám chỉ cái gì đó.

Vương Nhất đâu thể không biết Hồng Giác Hải chết rồi?

Là bị anh giết chết!

Nhưng anh lại không thể biểu hiện ra, giả bộ vừa mới biết, mỉm cười: “Vậy sao? Xem ra ‘Ấn chủ’ đó thực lực khá mạnh”

Đôi mắt đẹp của Lý Khinh Hồng nhìn chăm chằm Vương Nhất: ‘Anh ta rất giống anh.”

Vương Nhất giả bộ rất thật, Lý Khinh Hồng cũng hết cách, dứt khoát nói ra.

Vương Nhất sững người, sau đó cười nói: “Vậy cũng là giống mà thôi, anh ta không phải anh”

Lý Khinh Hồng trầm mặc một lúc, nhìn Vương Nhất nói: “Vương Nhất, bất luận Ẩn chủ đó có phải là anh hay không, em hy vọng anh có thể bớt đánh đánh giết giết, em và Tử Lam, và cả…”

Lý Khinh Hồng cúi đầu, xoa nhẹ vào cái bụng có hơi phình lên của mình: “Đứa con chưa chào đời của chúng ta, đều không hy vọng anh xảy ra chuyện.”

Câu nói này đã động chạm tới nội tâm của Vương Nhất.

Đặc biệt là động tác tay của Lý Khinh Hồng sờ nhẹ vào bụng của mình, càng khiến Vương Nhất vô cùng cảm động.

Năm năm trước, khi cô sinh ra Tử Lam, anh không thể ở bên.

Đứa con thứ hai, anh nhất định phải ở bên tới cùng.

“Yên tâm đi, anh cũng không nỡ rời xa mấy mẹ con.”

Vương Nhất nhẹ nhàng năm tay của Lý Khinh Hồng.

Ăn cơm xong, Vương Nhất và Võ Si gặp nhau.

“Đã có kết quả rồi.”

“Nhân viên điều tra của bộ phận liên quan đã tới đây, nhưng không có chứng cứ trực tiếp nhất, rất khó xử lý vụ án.”

Nghe vậy, Vương Nhất mỉm cười, điềm nhiên không để tâm: “Chứng cứ, chỉ cần điều sổ cái của công ty xổ số Anh Hoàng, đếm kỹ từng dòng vốn của bọn họ thì nhất định có thể phát hiện vấn đề.”

Sắc mặt của Võ Sỉ thay đổi: “Đây là một vụ lớn!”

Vương Nhất xua tay: ‘Đây không phải chuyện tôi nhọc lòng, ý nghĩa tồn tại của bộ phận bọn họ không phải là phơi bày sự thật hay sao?”

Thời gian nghỉ trưa rất nhanh đã trôi qua, cuộc thi đấu vào buổi chiều sắp bắt đầu Bốn tuyển thủ đã bắt đầu chờ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.