Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 204: 204: Huyết Lục Tùng




Sau khi câu nói này của Lý Mộng Đình vừa dứt, trên gương mặt vốn như giếng cổ không gợn sóng của Vương Nhất, cũng xuất hiện một chút dao động.

Ánh mắt của Lý Mộng Đình mong chờ nhìn anh, cố thử nhìn ra biểu cảm gì đó của Vương Nhất.

Đáng tiếc, trên mặt Vương Nhất xẹt qua một tia dao động đó xong thì lại trở nên bình thường, ánh mắt ôn hòa nhìn cô ta, khẽ mỉm cười: “Chúc mừng.


Lý Mộng Đình ngây ngốc nhìn Vương Nhất, ánh mắt cuối cùng trở nên thất vọng, không nói gì, khóe miệng nở nụ cười khổ.

Bọn họ từ bé lớn lên cùng nhau, hứa rằng sau khi lớn lên không phải ai không gả, không phải cô không lấy, tuy nhiên, một chuyện bắt đầu từ cuộc liên hôn giữa hai nhà Lý – Kim vào 5 năm trước thì thay đổi rồi.

Tình cảm có sâu cỡ nào, hận thù có nhiều cỡ nào, lúc đó cô ta cảm thấy nhà họ Lý lụi bại đều là do Vương Nhất ban cho, từ lúc đó thì thành thù.

Bây giờ, mọi thù hận đều theo gió bay đi khi cô ta sắp gả vào hào môn.

Phụ nữ đều cảm tính, đặc biệt là gần kề chuyện lớn cả đời của cô ta như kết hôn, càng sẽ như vậy.

Nhưng Vương Nhất không hề lưu luyến, thậm chí --- không hề buồn bã.

Văn Thái nhìn thấy, gương mặt ôn hòa bỗng dùng sức đanh lại, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất càng vô cùng âm trầm.

Nhưng tia âm trầm này rất nhanh đã biến mất, lần nữa quay lại vẻ bình thường.


Anh ta nhìn ra, Lý Mộng Đình đối với Vương Nhất này vẫn ôm tình cảm khác lạ, nhưng bây giờ cô ta chưa làm ra chuyện gì vượt giới hạn.

“Không được!”
Châu Mỹ Ngọc đứng ra phản đối đầu tiên, tức giận nói: “Ai cũng có thể tham gia, chỉ có tên phế vật này là không thể tham gia!”
Những người khác như Châu Mỹ Hoa, Lý Xung cũng đều lạnh lùng nhìn, không có ai đứng ra ngăn cản.

Lý Thiên Dương tức giận hừ một tiếng, kéo Vương Tử Lam ra đằng sau: “Nhất dựa vào cái gì mà không thể tham gia, Nhất không phải là người của nhà họ Lý, đây chỉ là nguyện vọng của các người mà thôi, gia chủ như tôi không có thừa nhận!”
“Lý Thiên Dương, một người ở rể như ông, nơi này đâu có phần ông nói chuyện?”
Có lẽ do người nhà họ Châu đều ở đây, Châu Mỹ Ngọc hoàn toàn không có bất cứ kiêng kỵ gì, giống như người đàn bà chanh chua, lập tức xoay chuyển mũi súng, hướng về Lý Thiên Dương: “Ông đừng quên, ông và tên phế vật đó đều một đức hạnh, nếu không có nhà họ Châu của tôi giúp ông, ông sớm đã chết đói ở đầu đường rồi.


“Mẹ, đừng nói nữa!”
Lý Mộng Đình không chịu được nữa, kéo lấy Châu Mỹ Ngọc.

Châu Mỹ Ngọc lại hất ra, chỉ vào Vương Nhất, nói với Lý Mộng Đình: “Tên nhóc này là đồ sao chổi, trước đó còn thích con, đám cưới của con và Tiểu Văn buộc phải không có sai sót, nếu nó dám phá hỏng đám cưới của con, mẹ là người đầu tiên không tha cho nó!”
Đối với điều này, Vương Nhất cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: “Bà sao biết anh ta là thật sự yêu Mộng Đình?”
Lời này vừa dứt, hai mắt Lý Mộng Đình lập tức trợn to, mà sắc mặt của Văn Thái lại càng lúc càng âm trầm.

“Cậu còn dám nghi ngờ Tiểu Văn? Xem tôi có xé tan cái miệng này của cậu ra không! ”
Châu Mỹ Ngọc khí thế bừng bừng đi tới trước mặt Vương Nhất, tát một cái về phía mặt của Vương Nhất.

Bộp---
Tay còn đang trong không trung thì bị Vương Nhất túm chặt.

Hai mắt của anh nhìn Châu Mỹ Ngọc đầy lạnh lùng, lạnh tới mức giống như nhìn một cái xác.

“Cậu! dám đánh trả?! Còn không mau buông tôi ra!”
Châu Mỹ Ngọc bị dọa giật mình, bàn tay không ngừng dùng sức, muốn rút ra khỏi tay của Vương Nhất.

Nhưng bất luận bà ta dùng sức như nào, tay của Vương Nhất giống như gọng kìm kẹp chặt bà ta, không cho bà ta thu lại.

“Tôi tới bây giờ còn chưa ra tay với nhà họ Châu, hoàn toàn là nể mặt của ba và Mộng Đình, không đại biểu bà thật sự có thể thích làm gì cũng được.


“Còn nữa, Mộng Đình có hạnh phúc hay không, do cô ấy nói mới được, bớt làm chủ thay cho cô ấy đi.


Giọng nói của Vương Nhất lạnh như băng tuyết, lạnh tới mức phai mờ nhân tính, tất cả mọi người ở đây đều rùng mình, Châu Mỹ Ngọc bị chọc giận càng trợn mắt há hốc mồm mà trợn trừng mắt, vẻ mặt không dám tin mà nhìn anh.

Tên phế vật trước kia, bây giờ vậy mà dám quát bà ta?
Lý Mộng Đình trợn to mắt, sau đó viền mắt đỏ lên.


Vào khoảnh khắc vừa rồi, trái tim của cô ta run rẩy mạnh.

Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn Châu Mỹ Ngọc, buông tay của bà ta, khi buông ra, hai chân của bà ta chợt mềm nhũn, bụp một tiếng ngồi phịch xuống đất.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, thần sắc trên mặt bà ra lập tức trở nên dữ tợn: “Đợi đi, tôi nhất định sẽ khiến cậu hối hận! ”
“Mẹ vợ, đừng tức giận vì loại nhân vật nhỏ này.


Lúc này, Văn Thái đi tới, đỡ Châu Mỹ Ngọc từ trên đất dậy, anh ta lạnh nhạt quét qua Vương Nhất, rồi khôi phục nụ cười: “Anh ta muốn đến thì để anh ta tới đi, vừa hay, cũng để anh làm một người làm chứng, nhìn xem con ‘yêu thương’ con gái của mẹ như nào.


Châu Mỹ Ngọc không hề nghi ngờ, vô cùng cảm kích: “Tiểu Văn à, Mộng Đình có thể gả cho con, thật sự là phúc tu 10 kiếp.


Văn Thái khẽ mỉm cười, đi tới bên cạnh Lý Mộng Đình, ở trước mặt Vương Nhất, nhẹ nhàng ôm lấy cô ta.

Lý Mộng Đình liếc nhìn Vương Nhất với ánh mắt phức tạp, cô ta hơi giãy dụa, rồi để mặc Văn Thái ôm.

Ngay cả Văn Thái cũng nói như vậy rồi, Châu Mỹ Ngọc cũng không tiện nói gì nữa, lạnh lùng nhìn Vương Nhất: “Nếu cậu Văn đã mở miệng rồi, vậy thì phá lệ, để cậu tham gia, nhưng 300 triệu tiền mừng, một đồng cũng không thể thiếu!”
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy!?”
Lý Mộng Đình giãy khỏi vòng ôm của Văn Thái, vẻ mặt tức giận nhìn Châu Mỹ Ngọc: “Đã nói là con mời anh ta tới, mẹ mở miệng thì đòi 300 triệu tiền mừng, anh ta lấy đâu ra!”
“Con cũng biết nó không lấy ra được à?”
Châu Mỹ Ngọc cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Vương Nhất đầy khinh thường: “Nếu là tên vớ vẩn này tới tham gia đám cưới, phàm ăn tục uống thì phải làm sao? Phải bắt cậu ta đưa tiền mừng trước!”
Ánh mắt của Vương Nhất rất bình tĩnh, anh đi tới trước mặt Lý Mộng Đình, thuận tay móc ra một viên đá cổ xưa lồi lõm, đặt vào trong tay Lý Mộng Đình.

“Viên đá này là Huyết Lục Tùng vô tình nhặt được ở trên núi U Hằng khi tôi làm lính, giá trị chắc hơn 30 tỷ, chúc cô tân hôn vui vẻ.

Lãnh Nhan ở một bên, lập tức thay đổi sắc mặt, ngập ngừng muốn nói lại thôi.


“Thiếu chủ! ”
“Không cần nói.


Vương Nhất khẽ xua tay, ngăn Lãnh Nhan tiếp tục nói nữa.

Lãnh Nhan cuối cùng không có mở miệng, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Nhất, người khác không biết lai lịch của Huyết Lục Tùng này, cô ta lại rất rõ.

U Hằng nằm ở vùng đất cực bắc của nước H, đâu đâu cũng là khoáng thạch quý giá, đá Lục Tùng là một loại trong số đó.

Nhưng đá Lục Tùng bình thường, toàn thân màu lục bích, màu sắc dưỡng mắt, mà viên này của thiếu chủ lại là màu đỏ máu.

Nguyên nhân không có gì khác, ngày hôm đó khi chín đại chí tôn của thế giới tới xâm phạm, thiếu chủ một mình nghênh chiến, viên đá Lục Tùng trong ngực bị máu nhuộm thành màu đỏ máu.

Món quà này, rất quý giá!
Bởi vì trên viên đá nhuộm máu của thiếu chủ!
Lý Mộng Đình ngây ngốc nhìn Huyết Lục Tùng với hoa văn trải khắp, màu sắc diễm lệ, nhất thời vô cùng cảm khái.

Tuy nhiên, Châu Mỹ Ngọc căn bản không biết sự quý giá của viên đá này, trực tiếp giật lấy từ trong tay Lý Mộng Đình, sau đó ném nó ở bên đường giống như ném rác.

Trên mặt bà ta mang theo sự khinh thường và mỉa mai: “Một viên đá rách nát nhặt ở bên đường cũng đáng giá 30 tỷ sao? Đừng làm cười rụng răng!”\b\b\b\b\b\b\b\b.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.