Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2053



Chương 2053

Lý Khinh Hồng lắc đầu, nở một nụ cười tươi: ‘Bây giờ anh đã đến rồi, cũng giống vậy thôi.”

“Tử Lam đâu?”

Lý Khinh Hồng cứng rắn động đậy, muốn xem Vương Tử Lam ở đâu.

“Tử Lam đã ngủ rồi.”

Vương Nhất nói Vương Tử Lam đã hôn mê sau khi chịu đủ mọi loại sợ hãi, thành ngủ rồi, vì không muốn khiến Lý Khinh Hồng lo lăng.

Tâm trạng treo ngược chỉ lo lắng cho con gái của Lý Khinh Hồng cuối cùng cũng hạ xuống.

“Tốt quá rồi, Tử Lam không sao cả…”

Vương Nhất đưa Lý Khinh Hồng tới trước mặt Lý Thế Nhân: “Bảo vệ cô ấy.”

Lý Thế Nhân không nói gì, chỉ trịnh trọng gật đầu.

Giờ khác này, giữa hai người không hề có địch ý, một lòng đều là vì một người, Lý Khinh Hồng.

Thấy một màn như vậy, Lý Viên hơi rùng mình, đột nhiên nhìn Vương Nhất nói: “Vương Nhất, xin lỗi đã ra tay với vợ con cậu, rất xin lỗi, nhưng hành động của chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ”

Ông ta chỉ vào Tử La Lan phía trên, nói: “Phu nhân nói, nếu chúng tôi không bắt được vợ con cậu, dụ ẩn chủ thực sự ra, tất cả chúng tôi đều sẽ bị bom nổ chết!”

“Vì an toàn của mọi người, chúng tôi không thể không làm vậy.”

“Gia chủ nhà họ Lục nói đúng, đây chỉ là hành động bất đắc dĩ.”

“Đúng vậy, chúng tôi cũng không muốn đối với vợ con anh như vậy.”

“Nếu anh cũng ở trong sân vận động, nếu bom bổ, anh cũng bị nổ, nếu đã như vậy, không băng ra nhập với chúng tôi.”

Lục Viên rèn sắt khi còn nóng, mời chào Vương Nhất: “Trước tiên nhìn xem phu nhân muốn làm gì vợ con cậu, chỉ cần khi Ẩn chủ xuất hiện, vợ con cậu sẽ an toàn.”

Một đấm của Vương Nhất đánh chết hai vệ sĩ, đúng là đã dọa mọi người rồi.

Nếu xảy ra xung đột, vậy đối với bọn họ mà nói thật sự là đại nạn.

Nhưng nếu, có thể thuyết phục Vương Nhất ra nhập, vậy thì không thể tốt hơn.

Vương Nhất nhếch môi nở nụ cười.

Anh giận đến nỗi bật cười, sát ý trong mắt càng đậm hơn.

“Nhà họ Lục các người làm nhục vợ con tôi, còn muốn tôi gia nhập sao, có phải mơ đẹp quá không?”

Ngữ khí của Vương Nhất âm trầm, từng bước một bước về phía Lục Viên.

“Hôm nay, chỉ có thể dùng máu tươi của các người, mới có thể rửa sạch tội ác!”

Cùng với những lời này vừa ra, một luồng sát ý lạnh lẽo ngưng tụ thành thực thể.

Sắc mặt Lục Viên nháy mắt thay đổi: “Cậu muốn làm gì?”

Bụp!

Bóng dáng Vương Nhất đột nhiên biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, lại quỷ dị xuất hiện trước mặt Lục Viên.

Một đôi mắt lạnh nhạt nhìn ông ta chăm chăm.

“AI”

Lục Viên hoảng hốt hét lên một tiếng, một tiếng thịch vang lên, chật vật ngã ngồi dưới đất.

Một người sống sờ sờ như vậy đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, trái tim căn bản không thể chịu nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.