Chương 2084
Vương Nhất cười nói: ‘Vậy anh ấn thử xem.
Dơi chưa bao giờ nghĩ đến việc Vương Nhất sẽ nói câu này, sau khi sững sờ một lúc, sắc mặt anh ta trở nên âm trầm.
“Được, là do anh ép tôi đấy…”
Dơi trực tiếp nhấn vào chốt mở của quả bom.
Nhưng sau khi nhấn xuống, xung quanh vân vô cùng yên tĩnh.
Đừng nói là tiếng nổ, ngay cả tiếng đá vụn lăn xuống cũng không hề có.
Vương Nhất thản nhiên nở nụ cười, vẻ mặt trêu tức nhìn anh ta.
Dơi trợn to hai mắt, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.
Bấm bấm bấm…
Anh ta không tin vào mắt mình, cố gắng nhấn xuống nhiều lần.
Nhưng cho dù anh ta có nhấn thế nào thì xung quanh vấn không có âm thanh nào cả.
“Đừng lãng phí công sức của mình nữa, những quả bom do chủ nhân của anh đặt đều đã được gỡ hết rồi.”
Vương Nhất thản nhiên nói.
Sau khi giọng nói được thốt ra, Dơi lập tức ngẩn người.
Sau đó, anh ta không thể tin được hét lớn: “Không thể nào, chính tôi đã gài bom xung quanh sân vận động, cho dù là đội xử lý chuyên nghiệp cũng phải mất vài giờ mới gỡ bỏ được toàn bộ, làm sao anh có thể gỡ bỏ được chúng trong thời gian ngắn như vậy?”
Chỉ còn khoảng hai giờ nữa trước khi khán giả rời khỏi sân vận động, nếu muốn gỡ bom là điều không thể nào.
Vương Nhất cười nói: “Trên đời này không có gì là không thể, anh chuyên nghiệp, nhưng có người còn chuyên nghiệp hơn cả anh”
“Ý anh là gì?”
Ánh mắt của Dơi cảnh giác nhìn Vương Nhất.
Dưới chiếc áo choàng đen, một đôi mắt u ám nghỉ hoặc nhìn anh.
“Vào lúc anh đang vung tay đánh tôi thì bạn của tôi đã tháo gỡ xong bom mìn rồi, cô ấy còn chuyên nghiệp hơn cả chuyên nghiệp.”
Vương Nhất cười nói: ‘Số những quả bom này đối với cô ấy mà nói chỉ có chút phiền phức thôi, không hề khó giải quyết.”
Nghe đến đây, Dơi có muốn không tin cũng không được, trực tiếp ném chiếc điều khiển từ xa đi.
Hiện tại, chiếc điều khiển từ xa này chỉ là một đống sắt vụn phế liệu thôi.
“Cho nên, trong lúc bạn anh đang gỡ bom thì anh giả vờ tỏ ra yếu thế, để bản thân bị đánh sao?”
Dơi nghiến răng hỏi.
“Phải.”
Vương Nhất thừa nhận: “Như vậy mới làm giảm sự cảnh giác của anh. Chờ cho đến khi anh khôi phục tỉnh thần lại thì đã quá muộn rồi.”
Dơi nhìn chăm chăm Vương Nhất. Vào lúc này, anh ta biết rằng tình hình đã kết thúc.
Vương Nhất cũng bỏ qua cơ hội nói chuyện với anh ta, sắc mặt lạnh lùng.
“Được rồi, để tôi nhìn xem khuôn mặt của anh dưới chiếc áo choàng đen nào.”