Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2095



Chương 2095

Sự chậm trễ này đã khiến tên anh xuất hiện trong danh sách tử vong, mọi người đều nghĩ rằng anh đã chết!

“Anh xin lõi…

Vương Nhất liên tục nói xin lỗi, Lý Khinh Hồng đã khóc nhiều đến mức không thể khóc thành tiếng nữa, cô ta không ngừng đấm mạnh vào ngực anh.

Vương Nhất hứng chịu, đột nhiên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía những chàng trai trẻ kia.

“Các người… định làm gì vợ tôi?”

Lúc này, đám trai trẻ đó đã bị sát khí trên người Vương Nhất dọa cho muốn tè ra quần.

Bọn họ không nhịn được nhìn về phía Ngụy Thương Kiều.

“Không phải bà nói chồng của cô ta đã chết rồi sao?”

“Tại sao người vân còn sống vậy?”

Thậm chí còn có người hỏi: ‘Rốt cuộc anh †a còn sống hay đã chết?”

Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Vương Nhất: “Sống hay chết, tự mình cảm thụ một chút, chẳng phải sẽ biết sao?”

Âm!

Sắc mặt của đám người trẻ tuổi kia lập tức thay đổi rõ rệt, còn chưa kịp xoay người lại thì trước mặt đã tối sầm, cả người bay ngược ra ngoài.

Thanh niên kia chậm rãi ngã xuống, cũng không bao giờ đứng dậy nữa, trực tiếp bị đá chết.

Trong mất Vương Nhất tràn ngập sát khi: “Giết sạch toàn bội”

“Vâng!”

Thiết Diện cùng Hồng Phật ở phía sau trực tiếp ra tay.

Một người toàn thân bị cắm đầy kim châm màu đen, đau đớn tột cùng đến chết.

Một người khác bị Hồng Phật xem như vật chứa cổ trùng, rất nhiều cổ trùng dày đặc bò ra khỏi cơ thể.

Tướng mạo lúc chết cực kỳ khủng khiếp.

Một luồng khí lạnh lẽo cực độ bao trùm toàn bộ linh đường.

Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong mắt, mọi người vô thức rùng mình!

Ai có thể ngờ được Vương Nhất không những không chết mà còn sống sót trở về!

Những thủ đoạn tính kế của Ngụy Thương Kiều đối với Lý Khinh Hồng chỉ sợ đã khơi dậy sát khí sâu sắc trên người Vương Nhất.

Vương Nhất thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn thi thể của đám người trẻ kia, anh đột nhiên chậm rãi xoay người, nhìn chằm chăm Ngụy Thương Kiều, giọng nói cực kỳ đáng sợ.

“Bà thật sự cho răng mình là bà chủ của Lý thị thì tôi không dám giết bà sao?”

Với một tiếng nổ lớn, Vương Nhất đá mạnh vào người Ngụy Thương Kiều, cả người bà †a bay ngược ra ngoài như một con diều đứt dây.

Bà ta phun ra mấy ngụm máu tươi, thở hốn hển, ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Nhất.

Dưới ánh mắt chăm chú của bà ta, Vương Nhất bước đến trước mặt bà ta, rầm một tiếng, anh nhấc chân và giãm lên người Ngụy Thương Kiều.

“Ạ.

Ngay lập tức, bà ta cảm thấy như thể mình bị một tảng đá nặng đè lên, suýt chút nữa thì tất thở mà chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.