Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2124



Chương 2124

Đương nhiên, giá trị vốn có của nó và giá trị mà nhà họ Vương trao cho nó hoàn toàn không tương xứng!

Quan trọng hơn, mục đích lúc đầu Vương Nhất mua huy hiệu này về là hi vọng tìm được manh mối về thân thế mình.

Anh là một đứa trẻ mồ côi, chỉ tồn tại với tư cách là con nuôi trong nhà họ Lý, anh không biết cha mẹ ruột của mình là ai.

Ánh mắt Vương Nhất đột nhiên trầm xuống, anh nhìn Vương Dần Hổ nói: “Ông trở về đi, tôi không bán huy hiệu đâu.”

Thấy mình đã nói khô cả họng mà Vương Nhất vấn không dao động, ánh mắt Vương Dần Hổ cũng trầm xuống.

“Này nhóc, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à, nếu như hôm nay tôi phải lấy cái huy hiệu này thì sao?”

Vương Dần Hổ lạnh lùng nói, võ võ tay, lập tức có mấy người rất cường tráng đi vào, lạnh lùng nhìn ngó.

Biểu cảm của Tiêu Đào và Lý Khinh Hồng đột nhiên trở nên rất khó coi.

“Vương gia chủ, đây là công ty của tôi, chẳng lẽ ông muốn ra tay ở đây?”

“Đừng nói nhảm với tôi, đừng nói cô chỉ là cô cả của nhà họ Lý, cho dù Lý Thế Nhân ở đây cũng phải khách sáo với tôi, nếu hôm nay chồng cô không giao ra huy hiệu thân phận, thì các người chờ tổn thất nặng nề đit”

Vương Dân Hổ hung hãn đe dọa.

Lý Khinh Hồng vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng và không nói gì, cô cũng cảm thấy có chút áp lực.

Đối phương là gia chủ Nhà họ Vương, địa vị cao hơn cô rất nhiều.

Thanh âm Vương Nhất đột nhiên truyền đến: “Để tôi đoán xem, ông muốn lấy huy hiệu của tôi như vậy, có phải vì chiếc huy hiệu này rất đặc biệt hay không?”

Sắc mặt Vương Dần Hổ hơi thay đổi, ông ta hậm hực hừ một tiếng, nói: “Đây chỉ là huy hiệu bình thường của nhà họ Vương, chỉ là tôi không muốn huy hiệu nhà họ Vương rơi vào tay người ngoài mà thôi.”

Vương Nhất mỉm cười nói: ‘Vương gia chủ, không cần nói đùa, tôi và ông đều không phải người ngu, một chiếc huy hiệu nhà họ Vương bình thường, không đáng để ông tốn công tốn sức thu hồi như vậy: Sắc mặt Vương Dần Hổ xám xịt, chẳng lẽ thăng nhóc này phát hiện cái gì?

“Vương gia chủ, ai cũng họ Vương, ngàn năm trước cũng là người một nhà, vẫn là nên có gì nói đó là tốt nhất.”

Vương Nhất ngồi trên ghế, một chút kinh ngạc xet qua đôi mắt đen nhánh của anh.

Ngay khi những lời này vừa dứt, cơ thể của Vương Dần Hổ tràn ngập một áp lực không thể giải thích được.

Điều này làm cho ông ta tức giận.

Ông ta là gia chủ nhà họ Vương, sao có thế bị tiểu bối doạ sợ?

“Tôi nói rồi, nó chỉ là huy hiệu thân phận bình thường, không có gì đặc biệt!”

Vương Dần Hổ tức giận nói: ‘Đưa nó cho tôi, cậu có thể có giao tình với nhà họ Vương, nhưng nếu cậu không đưa, cậu sẽ đắc tội nhà họ Vương một cách toàn diện, cậu cân nhắc đi!”

Những lời này không chỉ nói với Vương Nhất, mà còn với Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng chưa kịp nói, Vương Nhất đã cười nhẹ.

“Vương gia chủ này, tôi cho ông một cơ hội, nếu ông đã không muốn nói, vậy tôi đành tư mình tìm hiểu vậy.”

Vương Dần Hổ không hề sợ hãi: “Tôi biết thực lực của cậu, nhưng tôi là gia chủ nhà họ Vương, thân phận cao quý, chả nhẽ cậu còn có thể giết tôi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.