Chương 237
Nhưng Kim Thành Vũ vẫn không ngừng ép sát: “Làm cái gì ư? Đợi lát nữa thì em sẽ biết…”
“Hu—”
Vương Tử Lam bị dọa bật khóc: “Ba, con muốn ba…”
“Tử Lam, không khóc.”
Lý Khinh Hồng vội vàng ôm chặt lấy Vương Tử Lam, an ủi: “Mẹ ở đây, có mẹ ở đây, không sao đâu.”
“Ba sao?”
Nghe thấy lời nói của Vương Tử Lam, nụ cười của Kim Thành Vũ càng thêm lạnh: “Anh ta sẽ không đến đâu, tôi nghe nói em gả cho một tên lính quèn đúng chứ? Vậy em chẳng phải không có gì khác biệt với quả phụ hay sao? Thời gian dài như vậy, em nhất định không chịu được nhỉ?”
“Kim Thành Vũ — Tôi cảnh cáo anh, anh còn bước thêm một bước, tôi sẽ không tha cho anh!” Trong mắt Lý Khinh Hồng tràn ngập sự thù hận, lớn giọng nói.
Câu nói này cũng gây kinh ngạc cho Kim Thành Vũ, nhưng rất nhanh, anh ta lại cười: “Khinh Hồng, em biết tôi thích em nhất ở điểm nào không? Thích nhất sự trinh liệt của em, nếu chinh phục được người phụ nữ như em, nhất định rất có khoái cảm.”
Nói rồi, anh ta túm lấy Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng muốn bảo vệ Vương Tử Lam, không thể cử động, ngay lập tức cũng nhắm chặt mắt lại.
Rầm—
Tuy nhiên, một màn tàn bạo trong dự liệu không xảy ra, ngược lại vang lên một âm thanh rất lớn.
Cô lập tức mở mắt ra, sững sờ nhìn phía trước.
Chỉ thấy ở trước mắt có thêm một bóng người cao lớn, gió lạnh chuồn vào qua ô cửa sổ đang mở, thổi bay tóc của anh.
Vương Nhất nhìn Kim Thành Vũ bị anh một cước đạp vào tường bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói lạnh nhạt không chứa đựng tình cảm của con người.
“Dựa vào hành vi vừa rồi của anh, dù có 10 cái mạng cũng không đủ cho anh sống.”
“Vương Nhất!”
Nhìn rõ bóng người chặn ở trước mặt, Lý Khinh Hồng không nhịn được mà kêu thất thanh, hốc mắt cũng đỏ hoe.
Cô không ngờ, Vương Nhất vậy mà thật sự đến rồi.
“Đưa Tử Lam đi.”
Vương Nhất không quay đầu lại mà nói, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Ánh mắt của Lý Khinh Hồng cũng chứa đựng sự sững sờ khó nói, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vương Nhất như vậy, lạnh lùng, sát ý nồng nặc.
Không do dự quá nhiều, Lý Khinh Hồng bế Vương Tử Lam lên, đi vào thang máy.
Cả quá trình, cô dùng tay che mắt của Vương Tử Lam, không để cô bé nhìn thấy một màn thô bạo như này.
Kim Thành Vũ lúc này cũng hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội.
Dùng tay sờ, anh ta vậy mà sờ được một chất lỏng dính dính, đó là máu.
Thấy đầu của mình chảy máu, gương mặt của Kim Thành Vũ lập tức trở nên vặn vẹo, tràn ngập sát ý nhìn Vương Nhất.
“Vương Nhất, cậu hết lần này đến lần trước phá hỏng chuyện tốt của tôi, thật sự coi nhà họ Kim chúng tôi không dám động vào cậu sao?”
“Nhà họ Kim khi nào động vào tôi tôi không biết, nhưng hôm nay, anh chết chắc rồi.”