Chương 251
“Đồ chó không thể sửa được tật ăn cứt.”
Vương Nhất lạnh lùng nói một câu rồi xoay người đi về phía cửa chính của nhà họ Lý.
Câu này khiến Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc nổi điên lên, cả hai lập tức đứng dậy.
“Mày đang mắng ai là chó không sửa được tật ăn cứt?”
“Đủ rồi!”
Lý Thiên Dương chịu không nổi nữa, ông gầm lên một tiếng: “Mấy người đúng là hết thuốc chữa.”
Sau khi được thăng chức lên vị trí quản lý tài vụ, Châu Mỹ Ngọc tràn đầy tự tin nói: “Lý Thiên Dương, ông mới là đồ hết thuốc chữa!”
Nói rồi, bà ta chỉ vào Vương Nhất đang đợi ngoài cửa rồi nói tiếp: “Một thằng phế vật như nó mà ông xem như bảo bối. Ông lo vụ tài trợ trước đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, để tôi xem ông sẽ xử lý thế nào.”
“Tiểu Nhất nói nó đã giải quyết xong chuyện này rồi.”
“Nó? Nó mà tìm được tài trợ gì?”
Tất cả mọi người phá cười: “Ba mươi ngàn? hay ba trăm ngàn? Chút tiền này có tác dụng quái gì đâu.”
Lý Thiên Dương đen mặt nhưng vẫn không nói lời nào.
“Ba, đừng trách con không nhắc ba, nếu ba đặt hi vọng lên người thằng phế vật đó thì ba sẽ phải thất vọng thôi.
Lý Mộng Đình nhìn Lý Thiên Dương rồi nói: “Con nói rồi, ba tới Ẩn Long đi, giám đốc Kim sẽ sắp xếp cho ba một chức vụ thích hợp.”
“Hừ!”
Lý Thiên Dương hừ lạnh, mặt ông tái đi.
“Mộng Đình, cứ mặc kệ lão ta đi.”
Châu Mỹ Ngọc nắm lấy tay Lý Mộng Đình rồi nói: “Nếu lát nữa không có công ty nào đến tài trợ thì sẽ hài lắm đây.”
Lý Xung, Châu Mỹ Hoa và những người khác cũng cười haha nhìn đồng hồ, họ chỉ hận nhanh nhìn thấy cảnh nhà họ Lý mất mặt.
Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng là lãnh đạo tầng trung của Ẩn Long. Dù vụ hợp tác của nhà họ Lý và Lệ Tinh có hỏng thì bọn họ cũng chẳng bị thiệt thòi gì về mặt lợi ích.
“Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Châu Mỹ Ngọc nhìn đồng hồ rồi kéo Lý Mộng Đình lên một chiếc Benz thương vụ, và Lý Xung, Châu Mỹ Hoa và những người khác cũng lên xe của mình
Khi chạy ngang qua cổng nhà họ Lý, Châu Mỹ Ngọc thấy Vương Nhất đang đứng ở cửa cũng không thèm dừng lại mà trực tiếp lái xe lướt qua.
Lý Thiên Dương thở dài, lái xe đến bên cạnh Vương Nhất: “Lên xe đi.”
“Cảm ơn ba.”
Vương Nhất đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh trước đó, anh an ủi ông: “Ba cứ yên tâm, mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thoả rồi.”
Thấy nụ cười tự tin trên mặt Vương Nhất, Lý Thiên Dương hơi sững sờ.
Lần nào anh cười như vậy thì khó khăn cũng được giải quyết.
Liệu hôm nay, kì tích có xảy ra hay không?