Chương 258
Đột nhiên, Lý Mộng Đình quay người lại chỉ vào Vương Nhất, cô ta tức giận hỏi: “Tại sao hắn ta không phải ra ngoài?”
Vương Nhất hơi híp mắt, lúc này còn muốn kéo anh xuống nước?
Ánh mắt của Lý Khinh Hồng càng lúc càng lạnh, ngữ khí cũng vô cùng lạnh lùng: “Lệ Tinh chúng tôi chỉ hợp tác với những người có nhân phẩm tốt, còn những người nhân cách tồi tệ thì không có tư cách bước qua cổng lớn Lệ Tinh.”
Sau khi nghe xong những lời của Lý Khinh Hồng, ánh mắt Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất càng thêm căm hận.
“Vương Nhất! Lần nào mày cũng khiến bọn tao mất mặt, tức chết mất.”
“Nếu không xử lý mày thì tao sẽ tức chết mất.”
Bọn Lý Mộng Đình bị nhân viên bảo vệ kéo ra khỏi khách sạn, sắc mặt của họ đều tái mét, Lý Mộng Đình giẫm chân thật mạnh.
Lý Xung vẫn tập trung xoa xoa cằm nhưng đang suy nghĩ gì đó.
Đột nhiên, ông ta cười toe toét: “Mọi người đừng tức giận, tôi nghĩ việc Lý tổng và mười vị chủ tịch nổi giận với chúng ta cũng là chuyện tốt.”
Lý Mộng Đình nhìn Lý Xung bằng ánh mắt ký quái: “Bác, bác mất trí rồi sao? Chúng ta lại bị bọn họ làm nhục đó.”
“Đúng là thế nhưng Mộng Đình à, con nghĩ kỹ mà xem. Mỹ Ngọc chỉ nói sai một câu thôi, tại sao chúng ta lại bị đuổi ra ngoài?”
Những người khác ngơ ngác nhìn nhau.
“Bác đừng úp mở nữa, mau nói đi, tại sao đây lại là chuyện tốt?” Lý Mộng Đình hỏi.
Lý Xung cười hắc hắc: “Con có để ý không? Từ khi tập đoàn Kim Thị đến, không khí ở hiện trường đã thay đổi. Dù là Lý tổng của Lệ Tinh hay mười vị chủ tịch đều tức giận.”
Những người khác sững sờ gật đầu, quả thật là như vậy
Lý Xung nói: “Mọi người nghĩ mà xem, thằng phế vật đó có tư cách gì mà bảo ông chủ của mười công ty lớn im miệng? Tuy bọn họ đều do thằng nhãi đó kéo tới nhưng hiện tại, nó đã đắc tội với những ông chủ kia. Tôi dám đảm bảo, buổi tài trợ sẽ sớm kết thúc hơn nữa nhà họ Lý cũng sẽ không nhận được đồng nào. Đến lúc đó, chúng ta muốn dạy thằng nhãi kia một bài học kiểu gì cũng được.”
Mọi người nghe xong đều phá cười lên rồi nhìn nhau cười đầy ẩn ý.
Sau khi đuổi nhóm Lý Mộng Đình đi, chủ tịch của mười công ty lớn cũng tập trung nhìn về phía Vương Nhất. Họ hơi kíp mắt lại, hơi lộ ra chút ác ý.
Bọn họ cũng muốn biết, chàng trai này có tài cán gì mà dám bảo họ dừng lại.
Tổng phụ trách chỉ yêu cầu bọn họ tài trợ cho vụ hợp tác của Lệ Tinh và nhà họ Lý chứ không tiết lộ người đứng sau tấm màn là ai, nên họ không hề nhận ra Vương Nhất.
Có lẽ mười vị chủ tịch đều vô thức cảm thấy rằng đây chính là chủ ý của ngài tổng phụ trách.
Dưới ánh mắt của mười vị chủ tịch, Vương Nhất thản nhiên ngồi vào chỗ của mình, không để ý đến bọn họ: “Tôi biết mọi người đang để ý chuyện gì, tôi sẽ nói lại với người đó.”
Lời này vừa nói ra, Lý Thiên Dương không khỏi sửng sốt, nhưng mười vị chủ tịch lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt liền trở nên kỳ lạ.