Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 260



Chương 260

Còn có ba chữ “bạn học cũ” cũng khiến Vương Nhất rất bận tâm, chẳng lẽ Khinh Hồng và Kim Thúy Như là người quen cũ sao?

Anh lại nhìn về phía mười vị chủ tịch: “Tôi hiểu ý của mọi người, đều không muốn thua kém ai. Nếu Kim Thị đã nhất quyết muốn đầu tư 240 tỷ thì chi bằng các vị cũng đầu tư 240 tỷ. Tôi sẽ nói lại mọi chuyện với La Chí Viễn cho.”

Khi Vương Nhất nói ra tên của người tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng, ánh mắt của mười vị chủ tịch đều sáng lên, cách họ nhìn Vương Nhất càng thêm kính nể.

Mặc dù chưa thể xác định được mối quan hệ giữa chàng trai này và ngài tổng phụ trách là gì, nhưng cậu ta chắc chắn quen ngài phụ trách —- riêng điều này thôi đã rất đáng nể rồi.

“Được, vậy thì 240 tỷ.”

Bạch Đỉnh Ngôn hào phóng nói: “Tôi đã đầu tư 240 tỷ rồi đó, người anh em này đừng quên báo cáo như thế là được.”

“Vậy thì tôi cũng sẽ thêm 90 tỷ.””

“Tôi cũng thế.”

Mười vị chủ tịch lần lượt đứng lên.

Sau khi ký hợp đồng, họ cũng mỉm cười rời đi.

Tất cả mọi người đều rất nhiệt tình với Vương Nhất, chỉ hận không thể nói thêm vài câu với anh.

Mười vị chủ tịch đều đã đứng dậy rời đi, nhưng Lý Thiên Dương vẫn ngây ngốc tại chỗ. Vương Nhất kiếm cho ông một khoản tài trợ trị giá 2640 tỷ, đây là chuyện ông từng nghĩ cũng không dám.

Bên ngoài khách sạn, Lý Mộng Đình và những người khác vẫn còn đang đứng đợi.

Sau khi nhìn thấy mười vị chủ tịch rời đi, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc nở nụ cười khoái trá: “Bác à, bác tính toán quá chuẩn, đoán đúng rồi. Mới trôi qua có bao lâu đâu mà mười vị chủ tịch đều đi ra rồi, chắc chắc là đám phán thất bại rồi.”

“Đúng vậy, quãng đường mà tôi đã đi qua còn nhiều hơn lượng muối mà mấy nguwoif từng ăn nữa.

Lý Xung không khỏi tự mãn: “Tuy rằng không biết thằng phế vật đó đã làm gì mà có thể kéo được mười vị chủ tịch tới. Nhưng phế vật vẫn hoàn phế vật, không hiểu quy tắc làm chuyện tốn công vô ích ngay từ đầu, kết quả mà một cắc cũng không xin được.

Khi bọn họ còn đang nói chuyện thì Lý Thiên Dương và Vương Nhất bước ra khỏi khách sạn.

Lý Thiên Dương vẫn chưa kịp hoàn hồn, ông ngơ ngác nhìn về phía trước.

Vương Nhất cũng khá trầm ngâm, không biết Kim Thuý Như hành động như vậy là có ý gì.

Lý Mộng Đình lập tức hả hê nhìn Vương Nhất, cô ta đi đến bên cạnh Lý Thiên Dương rồi nói: “Ba, con đã nói cái gì, ba không thể tin thằng phế vật này được, thịt tới miệng rồi còn bay.”

Phía bên này, Châu Mỹ Ngọc chỉ thẳng vào Vương Nhất rồi mắng: “Đều do thằng phế vật nhà mày, mày là cái thá gì mà bảo mười vị chủ tịch câm miệng, bọn tao đều bị mày hại chết rồi!”

Lý Thiên Dương hoàn hồn lại, ông lắc đầu nói: “Mọi người hiểu lầm rồi…”

“Hiểu lầm?”

Lý Xung cũng lật mặt nhìn Lý Thiên Dương rồi nói: “Thiên Dương, cậu không phải là một gia chủ phù hợp đâu, dùng người không nghi, người nghi không dùng. Điều cậu làm sai là để thằng phế vật này tới giúp cậu, muốn làm thì cũng phải tìm người của mình mới đáng tin chứ.”

“Tiền đã vào tài khoản rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.