Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 268



Chương 268

Trong mắt Lãnh Nhan vẫn có chút không đành lòng.

Chút vết thương?

Nếu người bình thường bị thương thế này thì đã liền chết tại chỗ rồi. Cũng chỉ có thiếu chủ mới có thể chống cự nổi.

Mặc dù chín cường giả đã chết nhưng vẫn còn rất nhiều cường giả trên thế giới, nếu như lại đụng trúng…….

Lãnh Nhan không tiếp tục nghĩ nữa, vì cô ta nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất đã trở nên bình thản, trong chớp mắt , Lãnh Nhan sợ hãi nói.

“Thiếu chủ, sau khi trở về nhà họ Lý, Châu Mỹ Ngọc và Lý Thiên Dương đã cãi nhau một trận rất lớn, sau đó bà ta đưa Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hoà, Châu Mỹ Hoa và những người khác trở về nhà của cha mẹ đẻ.”

Mắt Vương Nhất lóe lên một tia lạnh lẽo: “Nhà mẹ đẻ?”

“Đúng vậy.”

Lãnh Nhan kính cẩn nói: “Mấy năm nay, nhà họ Châu ở Thượng Thành có thể miễn cưỡng xem là gia tộc cao quý. Lý Thiên Dương ở rể nhà bọn họ, công ty dưới trướng mạnh nhất là tập đoàn Đại Châu, cũng là một trong những công ty thuộc top 50 ở Thiên An.”

Lãnh Nhan ngừng một chút rồi tiếp tục: “Sở dĩ nhà họ Châu có thể từ gia tộc hạng hai thăng lên thành gia tộc hạng nhất vì bọn họ có quan hệ hợp tác chặt chẽ với nhà họ Trần ở Thượng Thành.”

“Nhà họ Trần…”

Vương Nhất hơi nheo mắt lại: “Tôi nhớ hình như bạn trai cũ của Lý Mộng Đình tên là Trần Cảnh.”

“Anh ta đúng là người nhà họ Trần.”

Lãnh Nhan nói tiếp: “Hiện tại, nhà họ Trần vẫn chưa biết về cái chết của Trần Cảnh.”

Vương Nhất cân nhắc một hồi, sau đó gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, còn có tin gì nữa không?”

Lãnh Nhan do dự một chút, vẻ mặt có chút khó xử: “Một tiếng trước tôi vừa nhận được điện thoại của cô Khương. Đúng như thiếu chủ đoán, cô ta đã hỏi tôi về hành tung của ngài.”

“Nhã My?”

Nghe thấy cái tên này, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Vương Nhất cuối cùng cũng có chút dao động: “Cô không tiết lộ hành tung của tôi đúng không?”

“Thuộc hạ không dám.”

Lãnh Nhan run rẩy, cô ta dừng lại một chút, không nhịn được rồi nói: “Thiếu chủ, tôi nghĩ ngài vẫn nên gặp cô Khương một lần đi, cô ấy vẫn chưa biết ngài đã kết hôn….”

“Điều gì nên nói thì nói, điều gì không nên nói thì không cần phải mở miệng đâu.

Lãnh Nhan còn chưa kịp nói xong thì Vương Nhất đã lạnh lùng ngắt lời cô ta.

Lãnh Nhan đành phải ngậm miệng, cô ta quay người định biến vào bóng tối thì Vương Nhất lại gọi cô ta lại.

“Lãnh Nhan—-”

Lãnh Nhan dừng lại, kinh ngạc quay người nhìn Vương Nhất.

Sau một hồi im lặng, Vương Nhất nhìn Lãnh Nhan rồi chân thành nói: “Tôi không muốn lại mất đi bất cứ ai trong số các ngươi nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.