Chương 273
“Võ si? Họ không xứng với hai chữ võ si đâu.”
Anh nhìn Đồng Thiên Tường và Mã Cung như một con rồng khổng lồ nhìn xuống bầy kiến con kiến: “Từ khi nào mà mấy con chó con gà vớ vẩn lại dám tự xưng là võ giả vậy?”
Nói xong, sắc mặt của Đồng Thiên Tường và Mã Cung liền trở nên u ám, Bạch Yến cũng tái mặt.
Lời này đã chửi toàn bộ hiệp hội võ đạo luôn đó!
Bạch Yến lén nhéo Vương Nhất, cô ta tức giận nói: “Tôi đã khuyên anh tới như thế rồi mà anh còn không biết trái phải sao!”
Đồng Thiên Tường nhìn Mã Cung rồi nói: “Nếu cậu đã biết hắn thì tên nhãi này giao cho cậu đấy, không cần nương tay đâu.”
“Vâng, thưa anh Thiên Tường.”
Nghe thế, Mã Cung cũng cười nhạo, anh ta đấm mạnh vào đầu Vương Nhất: “Tôi đã muốn tìm anh trả thù từ lâu rồi. Hôm nay con ả kia không có ở đây, tôi muốn xem thử anh là cái thá gì mà dám đối địch với chúng tôi!”
“Cẩn thận!”
Bạch Yến theo phản xạ hét lên, nhưng cô ta ngạc nhiên phát hiện Vương Nhất đã thoải mái ngồi vào chỗ cũ.
“Vì nếu mấy người đã tự xưng là hiệp hội võ đạo thì tôi sẽ cho mấy người thấy, thế nào mới gọi là võ đạo chân chính!”
Khi giọng nói lạnh nhạt vang lên, Vương Nhất cũng đã cử đông.
Đây là lần đầu tiên anh thực sự ra tay kể từ sau khi quay lại Thiên An.
Trên bàn có một xấp khăn giấy, Vương Nhất khẽ vung tay.
Vụt—-
Vô số khăn giấy bay lên không trung.
Ngay sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra——
Tờ khăn giấy mềm mại bỗng trở nên sắc bén như một lưỡi dao.
Vương Nhất chỉ tùy tiện vẫy một cái, những tờ giấy sắc như dao ấy như có mắt, đồng loạt lao về phía Mã Cung.
Xoẹt xoẹt—-
Trong khi di chuyển, xấp giấy đã để lại vô số vết cắt trên cả cửa sổ lẫn tường.
Chiếc ly thuỷ tinh vỡ làm đôi, cà phê nóng chảy khắp mặt sàn.
Những mảnh khăn giấy như mưa kiếm lao thẳng xuống dưới.
Bạch Yến trợn mắt không dám tin, Đồng Thiên Tường và Mã Cung cũng sợ chết khiếp.
Phi hoa trích diệp có thể làm con người bị thương.
Khăn giấy mềm mại cũng có thể dùng như lưỡi đao sắc bén.
Trận đầu còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
Vù vù vù —-
Những mảnh giấy đao rơi xuống gương mặt Mã Cung rồi xé toạc da thịt và quần áo của anh ta ra.
“AAAAA—-”
Anh ta lăn lôn trên đất như một kẻ ăn mày, hai tay ôm chặt lấy khuôn mặt và hét thất thanh.
Máu tươi chảy qua đầu ngón tay lan khắp sàn.