CHƯƠNG 279
Trong quán cafe, Đồng Thiên Tường vốn dĩ đã bình tĩnh lại, nhưng vừa nhìn thấy những cốt cán nhà họ Đồng đã đi rồi mà còn quay trở về, trong mắt lại bị sự không thể tin được chiếm lấy.
Anh ta nghĩ nát cả óc cũng không hiểu được, dưới sự yểm hộ của anh ta người đã chạy đi rồi, lại còn chạy về!
Tại sao?
Chỉ có Vương Nhất, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt, không hề dao động, hoàn toàn không bất ngờ với cảnh tượng này.
“Không đúng, trông bọn họ…đều rất sợ hãi?”
Bạch Yến cũng không hổ là một cảnh sát, chỉ một ánh mắt đã nhìn ra vấn đề trong đó.
Mặc của những người này đều trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi chảy ướt hết cả tóc của bọn họ, giống như đã chứng kiến một chuyện gì đó rất đáng sợ, tìm cảnh sát để được bảo vệ.
Bịch…
Bịch…
Bọn họ chạy đến trước mặt Bạch Yến, lần lượt quỳ xuống, chủ động đưa hai tay ra, nước mắt nước mũi tèm lem nói với Bạch Yến.
“Cô là cảnh sát đúng không? Mau đánh tôi đi!”
“Còn có tôi nữa, bắt tôi đi.”
“Mau đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát đi, nếu không chúng tôi sẽ chết…”
Bạch Yến không hề động đậy, cũng không lấy còng số tám ra để còng bọn họ lại.
Cô ta đờ người ra đứng nguyên tại chỗ, trong đầu không ngừng vọng lại lời của những người này.
Cuối cùng, cô ta nhớ đến một câu mà Vương Nhất vừa mới nói.
“Đối với bọn họ mà nói, so với những kết cục khác, bị bắt vào đồn cảnh sát ngược lại là kết cục tốt nhất.”
Lúc này, Bạch Yến giống như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay người lại, nhìn Vương Nhất.
Nghênh đón ánh mắt kinh ngạc, không thể tin được của Bạch Yến, Vương Nhất chỉ khẽ cười, uống hết cốc cafe trong lòng, cũng đi ra bên ngoài.
Bạch Yến đang định hỏi rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì, đoàng một tiếng, trên mặt đất đột nhiên khẽ rung chuyển.
Lúc đầu, rung chuyển rất nhỏ rất nhỏ, sau đó, rung chuyển ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng giống như xảy ra địa chấn, ngay cả hòn đá ở bên trên cũng rung lắc.
Không khí đông cứng lại, không chuyển động nữa, tất cả mọi người đều nghe thấy cảm giác kìm nén của một trăm vạn đại quân, đang đến dưới thành.
Mây đen bao phủ lấy thành phố, muốn bẻ gãy cả thành phố!
Nghe thấy âm thanh của trận rung chuyển này, nhóm đàn ông kia giống như chim sợ cành cong, không thể chịu được sát khí của sự hào hùng này, hai tay ôm lấy đầu, co ro trên mặt đất, run rẩy kịch liệt.
Bạch Yến và Đồng Thiên Tường cũng trợn tròn mắt, một cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn, tự nhiên sinh ra.
Tiếp theo, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng mà đời này khó có thể quên được.