CHƯƠNG 280
Đoàng…
Ở phía đường chân trời xa xôi, đột nhiên xuất hiện một luồng lũ sắt thép màu đen, hỗn loạn đi về phía trung tâm thành phố.
Tất cả những nơi đã đi qua, nhốn nháo, hoảng loạn, khói bụi đầy trời.
Tất cả các phương tiện đều phải nhường đường, người đi đường đều dừng lại xem, còn lấy cả điện thoại ra quay video.
Năm mươi chiếc xe bọc thép chở đầy đạn giống như những gã khổng lồ chạy trên đường.
Xung quanh mỗi chiếc xe đều được bọc thép, có năm mươi chiến sĩ với ý chí kiên cường được trang bị đầy đủ vũ khí đi theo.
“Một đội…”
“Quân đội!!!”
Bạch Yến tâm thần chấn động, Đồng Thiên Tường sắc mặt tái nhợt.
Dưới luồng sát khí cuồn cuộn như thế này, bọn họ quả thật nhỏ bé giống như giun dế, càng có một sự thôi thúc, không kiềm chế được mà muốn bò lên mặt đất để bái lạy.
Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu nhóm phạm nhân kia tại sao lại chủ động để Bạch Yến bắt đi, cũng phải chạy trở về.
Bởi vì, bọn họ bị một đội quân đánh trở về!
Bịch…
Đồng Thiên Tường vừa mới đứng dậy, nhìn thấy cảnh tượng này ở trước mặt, lại bị dọa đến mức mất hồn mất vía, hai chân mềm nhũn, ngồi xuống đất.
Khuôn mặt vô cùng tái nhợt, dòng lũ sắt thép giẫm nát trời cao, cũng giẫm nát trái tim không được xem là khỏe mạnh của anh ta.
So sánh với trận này, trung tâm hiệp hội võ đạo nhỏ bé của mình có tính là gì!
Bạch Yến tốt hơn một chút, nhưng cơ thể cũng cứng đờ, giống như bị ai đó bóp lấy cổ, không thể hít thở được.
Nhưng Vương Nhất lại hơi cau mày, không phải bảo Lãnh Nhan thanh thế nhỏ một chút sao? Tại sao lại phái ra nhiều người như thế này?
Tinh tinh…
Lúc này, Lãnh Nhan gọi điện thoại đến.
Giống như biết mình đã làm sai, Lãnh Nhan cứng rắn giải thích.
“Thiếu chủ, Tiêu Thiết nói, đội được phái ra đã là một đội hình vuông có số lượng người ít nhất rồi, nên…”
Vương Nhất cười khổ một tiếng, đây đã là một đội có số lượng người ít nhất sao?
Bỏ đi, bỏ đi…
Vương Nhất nói tiếp: “Không sao.”
Lúc này trái tim bất an của Lãnh Nhan mới hạ xuống,
Bên phía Bạch Yến và Đồng Thiên Tường, vẫn chìm đắm trong sự xung kích của dòng lũ sắt thép, bọn họ nghĩ nát óc cũng không hiểu, sao lại đúng lúc chạm phải một chi của quân đội?
Lẽ nào…là anh?
Đồng Thiên Tường và Bạch Yến không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Vương Nhất, rất nhanh lại lắc đầu.