CHƯƠNG 300
Nửa tiếng sau, bọn họ nhìn thấy đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình ba ngày không gặp.
Bọn họ đầu bù tóc rối ngồi ở đằng sau tấm kính, hai mắt ngây ngốc, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa trên mặt ai cũng hoặc ít hoặc nhiều mang theo sự xanh xao và mệt mỏi, không khó tưởng tượng, nhất định là để lại khi thẩm tra.
Lãnh Nhan đã dặn dò người bên dưới, khi cần có thể tiến hành ‘gọi món’.
‘Gọi món’ là cách gọi của người trong ngành, những món bên trong thật ra đều là cực hình tàn khốc.
“Mỹ Ngọc, Mộng Đình.”
Lý Thiên Dương nhìn thấy bọn họ, không nhịn được mà gọi.
Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình lập tức ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy là Lý Thiên Dương, vẻ mặt lập tức trở nên phẫn nộ.
“Lý Thiên Dương, cái đồ không có lương tâm, còn không mau cứu tôi và Mộng Đình ra ngoài, ông có biết tối qua chúng tôi chịu khổ thế nào không?”
Lý Mộng Đình cũng lớn tiếng khóc: “Bọn họ đánh con, đánh rất đau, ba, ba mau cứu con ra ngoài, con không muốn ở đây…”
Cô ta từ bé đã được chiều chuộng, đâu từng chịu khổ như này chứ?
Đám người Châu Mỹ Hòa, Lý Xung, Châu Mỹ Hoa cũng than trời trách đất, nhưng ánh mắt nhìn Lý Thiên Dương vẫn tràn ngập phẫn nộ và thù hận.
Giống như bọn họ phải chịu tai họa ngục tù là nhờ Lý Thiên Dương ban cho.
“Vương Nhất, lại là anh!”
Đột nhiên, Lý Mộng Đình nhìn thấy Vương Nhất, giọng nói lập tức trở nên nhói tai: “Sao ở đâu cũng có anh, anh cút ra ngoài cho tôi!”
Những người khác nghe xong, sắc mặt cũng trở nên khó coi, bọn họ bây giờ là ở trong nhà giam, dáng vẻ nhếch nhác như này để Vương Nhất nhìn thấy, thật sự khó chịu hơn so với việc giết bọn họ.
Vương Nhất lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt không hề có chút đồng cảm.
Lý Thiên Dương nhìn sang nhân viên bên trong: “Tôi phải như nào mới có thể cứu bọn họ ra ngoài?”
Rất nhanh, một quyển sổ được đưa tới: “Ký tên ở đây là được.”
“Cảm ơn đồng ý, cảm ơn đồng chí.”
Lý Thiên Dương lập tức cảm ơn, sau khi ký tên, đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Hòa được thả ra.
Tuy nhiên, bọn họ không hề cảm kích, ngược lại tiếp tục mắng chửi.
“Tại sao muộn như vậy mới tới cứu chúng tôi, sao không tới sớm? Hại chúng tôi chịu khổ như vậy?”
“Đừng tưởng ông tới cứu chúng tôi thì chúng tôi sẽ tha thứ cho ông, tiền nên chia, một đồng cũng không thể thiếu!”
Hành vi lời nói, giống như Lý Thiên Dương đến cứu bọn họ là chuyện hiển nhiên.
Vương Nhất ở đằng sau nhìn, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Nhắc đến tiền, Châu Mỹ Ngọc cũng dường như nghĩ tới điều gì đó, kéo lấy Lý Thiên Dương, nói: “Cho tôi 2640 tỷ mà tập đoàn Lệ Tinh cho ông.”
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Thiên Dương hơi thay đổi, hỏi: “Bà muốn làm gì?”
“Trả nợ.” Châu Mỹ Ngọc nói rất hùng hồn.
“Trả nợ gì?”