Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 301



CHƯƠNG 301

Lúc này, một nhân viên cảnh vệ ở một bên nói: “Chuyện nhà họ Châu rửa tiền đã làm rõ, tất cả người của nhà họ Châu cần phải cùng nhau bồi thường 15000 tỷ tiền vi phạm hợp đồng cho trụ sở ngân hàng.

“Cái gì? 15000 tỷ?”

Cả người Lý Thiên Dương như bị sét đánh, sau khi hoàn hồn, vẻ mặt tái xanh nhìn Châu Mỹ Ngọc, từ chối: “Không được.”

“Ông không cho?”

Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc lập tức trở nên u ám, tức giận nói: “Ông có còn lương tâm không? Nhà tôi xảy ra chuyện rồi, kêu ông bỏ ra chút tiền ông cũng không chịu, tôi nói cho ông biết, số tiền này không không muốn bỏ ra cũng phải bỏ ra.”

“Ông là chồng của tôi, cũng coi là người của nhà họ Châu, món nợ này, ông cũng phải gánh!”

Cả người Lý Thiên Dương run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi, tức đến mức nói không thành lời.

Vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.

“Bà không phải phao tin muốn phủi sạch quan hệ với ba tôi hay sao, còn trở về nhà mẹ đẻ, sao bây giờ lại nhớ tới là người một nhà rồi?”

Vương Nhất từ từ bước tới, lạnh lùng nhìn Châu Mỹ Ngọc, nói: “Nếu đã trở về nhà mẹ đẻ, tất cả số nợ của nhà họ Châu không có một chút liên quan gì với ba tôi cả!”

“15000 tỷ này, các người tự trả, không liên quan tới chúng tôi!”

Châu Mỹ Ngọc quay đầu nhìn, vậy mà là Vương Nhất, ngay lập tức càng thêm tức giận.

“Thì ra là tên phế vật cậu, cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, có tư cách gì quản chuyện của nhà chúng tôi…”

Nói xong, Châu Mỹ Ngọc tát một cái về phía Vương Nhất.

Bốp—

Ánh mắt của Vương Nhất rét lạnh, trong nháy mắt bắt lấy cổ tay của Châu Mỹ Ngọc, hơi dùng sức, lập tức khiến Châu Mỹ Ngọc đau mà la oai oái.

“Á — Đau, đau, phế vật, tôi cảnh cáo cậu, mau buông tay ra cho tôi…”

“Dừng tay cho tôi!”

Vào lúc này truyền tới tiếng quát đầy khí thế.

Tất cả mọi người nhìn qua, chỉ thấy ở cửa có mấy chiếc taxi dừng lại.

Cửa xe mở ra, Châu Chí Kiên dẫn tất cả mọi người của nhà họ Châu từ trong xe bước xuống.

Nhìn thấy một màn này, Châu Mỹ Hòa, Châu Mỹ Hoa giống như uống thuốc an thần, lập tức trở nên vui khi người khác gặp họa.

Châu Mỹ Ngọc càng tự tin hơn, vẻ mặt cao ngạo nhìn Vương Nhất nói: “Vương Nhất, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn là buông tôi ra, rồi tự mình tát mình hai cái, nếu không ba tôi tới rồi, xem ông ấy xử lý cậu như nào…”

“Người tao nói là mày đấy.”

Tuy nhiên, Châu Chí Kiên lại xanh mét mặt mày lớn tiếng quát một tiếng, đi tới trước mặt Châu Mỹ Ngọc, tát mạnh bà ta một cái.

“Tao không có đứa con gái bất hiếu như mày!”

Bị tát một cái, mặt của Châu Mỹ Ngọc sưng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.