Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 310



CHƯƠNG 310

Xoạt—-

Vương Nhất vứt một tập tài liệu tới trước mặt Chu Bá rồi nhếch mép: “Sự kiện 316 vào 3 năm trước là kế hoạch của ông đúng không?”

Ầm——

Vương Nhất vừa nói xong, sắc mặt Chu Bá lập tức thay đổi: “Cậu rốt cuộc là ai? Cậu muốn làm gì?”

“Tôi đã nói rồi, tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể gỡ bỏ nút thắt trong lòng ông.”

Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Vốn dĩ ông chỉ muốn thay giám đốc vạch ra một kế hoạch để leo cao hơn. Không ngờ cuối cùng lại bị người khác hãm hại. Không chỉ bị đá ra khỏi hội đồng quản trị mà còn thân bại danh liệt. Từ đó ông mất hết ý chí, mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu. Ông ở lì trong nhà suốt một năm trời, sau đó mới gia nhập Ẩn Long, nhận một chức vụ phó tổng giám đốc hữu danh vô thực. Nếu là tôi thì tôi thà chọn cái chết còn hơn.”

Mặt Chu Bá tái nhợt, lúc này, ông ta như đang đối mặt với một kẻ địch không lồ. Chu Bá đứng bật dậy rồi chỉ vào Vương Nhất, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì.

“Nói cho cùng thì cậu cũng chỉ là một người bình thường thôi. Nếu mấy kẻ giàu có kia muốn bóp chết cậu thì dù cậu có dốc toàn lực thì cũng vô dụng thôi.

Vương Nhất trầm mặc nhìn Chu Bá, sau đó anh lạnh nhạt đáp lời: “Trong mắt ông thì họ là kẻ địch không thể đánh thắng nổi. Nhưng với tôi thì chúng chỉ yếu như một con kiến.”

“Sống cả đời vô danh hay lấy công chuộc tội, tuỳ ông chọn.”

Nói xong, Vương Nhất đứng dậy đi ra khỏi phòng, mặc kệ Chu Bá đang tức tới mức không thở nổi.

Điện thoại trước ngực rung lên, là tin nhắn từ Lãnh Nhan.

“Tất cả mọi công ty và bất động sản dưới trướng nhà họ Châu đều đã được dỡ bỏ lệnh cấm.”

“Bọn Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đã tới công ty Áo Tân.

Nhìn thấy hai đoạn tin nhắn như thế, nụ cười khinh bỉ trên mặt Vương Nhất càng sâu hơn.

“Đúng là mới cho chút liền hớn hở….”

Nói xong, Vương Nhất liền đi thẳng tới công ty Áo Tân.

Vừa bước vào phòng họp, anh liền nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của Châu Mỹ Ngọc.

“Ông còn suy nghĩ gì nữa. Bây giờ, các công ty dưới trướng của nhà họ Châu đều không còn bị niêm phong nữa rồi, muốn tiền có tiền, muốn nhân lực có nhân lực. Quy mô và số lượng nhà máy cũng hơn cái nhà máy rách nát của ông gấp mấy lần. Nể tình ông là chồng tôi nên tôi mới tới tìm ông đó, đừng có không biết điều!”

“Đúng vậy đó ba, ba còn do dự gì nữa?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Giọng của Lý Mộng Đình cũng vang lên: “Bây giờ nhà máy không còn, công nhân cũng chạy rồi, ba không thể tuyển được người trong một thời gian ngắn đâu. Sắp tới hạn giao hàng rồi, nếu ba không cung cấp được hàng thì sẽ không kiếm được đồng cắc nào đâu.”

Lý Thiên Dương đen mặt, ông tức run người: “Dù có thể thì mấy người cũng quá bắt nạt người khác rồi đó. Chỉ trả 1 tỷ rưỡi mà muốn mua dự án này. Mấy người muốn giúp đỡ, hay là muốn mượn gió bẻ măng vậy?”

“Lý Thiên Dương!”

Châu Mỹ Ngọc nổi điên, bà ta nhìn Lý Thiên Dương bằng ánh mắt đầy oán hận rồi gầm lên: “Tôi có thể bỏ qua cho ông chuyện không bắt tôi dập đầu xin lỗi. Nhưng ông bắt buộc phải giao dự án này cho nhà họ Châu. Nếu không có chúng tôi thì ông nghĩ mình sẽ hoàn thành nổi sao?”

“Sao lại không hoàn thành nổi?”

Châu Mỹ Ngọc vừa nói xong, một âm thanh truyền đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.