Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 312



CHƯƠNG 312

Ông ta càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Lý Thiên Dương lập tức quay sang nhìn Vương Nhất rồi hỏi: “Tiểu Nhất, sao con có thể tuỳ tiện khoác lác như thế, con cố ý làm ba mất mặt sao?”

Vương Nhất nhấp một ngụm nước: “Ba, con cũng nói rồi, thời gian khá eo hẹp nên chúng ta phải khởi công sớm thôi.”

“Nhưng lấy đâu ra thiết bị và nhân công đây?”

“Chuyện này ba đừng lo, con có cách giải quyết.”

Vương Nhất uống hết nước trong cốc. thấy Lý Thiên Dương vẫn lo lắng như thế, anh không khỏi an ủi thêm lần nữa: “Ba, chẳng lẽ con sẽ hại ba sao? Nếu đã dám nói như thế thì chứng tỏ con có đủ tự tin. Người thông minh sẽ không tắm hai lần trên cùng một dòng sông đâu.”

Nghe thế, Lý Thiên Dương lập tức sững sờ. Lời này muốn chỉ bọn Châu Mỹ Ngọc sao?

Vương Nhất đã từng hoàn thành mấy nhiệm vụ tưởng chừng không thể hoàn thành nổi rồi. cả Lý Thiên Dương cũng cảm thấy thân phận của Vương Nhất không tầm thường. Thế mà bọn Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình vẫn cảm thấy Vương Nhất là phế vật. quả đúng là: ai xem Vương Nhất là phế vậy thì người đó mới là phế vật thật sự.

“Ngày mai ba cứ chờ xem kịch hay đi.”

Nụ cười nhàn nhạt hiện trên gương mặt anh, Vương Nhất uống hết nước rồi xoay người rời đi.

Trước cổng công ty Áo Tân, La Chí Viễn và Lãnh Nhan đã đứng chờ anh.

Sắc mặt họ cực kỳ cung kính.

“Đều đã bố trí ổn thoả chưa?” Vương Nhất hỏi.

“Thiếu chủ, người đã vào vị trí.”

“Ông chủ lớn và trực thăng đã vào vị trí.”

“Tốt lắm.”

Vương Nhất mỉm cười, hai mắt hơi nheo lại, một tia lạnh lùng loé lên.

“Nhà họ Châu, mấy người sẽ rất thích vở kịch này đó….”

Nhà họ Châu.

Bọn Châu Mỹ Ngọc vừa về tới nhà thì Châu Chí Kiên đã vội vàng hỏi: “Thế nào rồi, Lý Thiên Dương có giao dự án ra không?”

Châu Mỹ Ngọc lắc đầu: “Không, chồng con rất cứng đầu, nói thế nào cũng không chịu bán.”

“Cái gì? Không chịu bán?” Châu Chí Kiên lập tức nổi giận.

Nhưng Châu Mỹ Ngọc vẫn cười khúc khích, bà ta nói: “Ba đừng gấp, tuy ông ta không chịu bán nhưng ngày mai, chúng ta vẫn có thể lấy được dự án này mà không tốn đồng nào.”

Châu Chí Kiên vốn đang rất tức giận liền hết giận ngay, ông ta nhìn Châu Mỹ Ngọc đầy kinh ngạc: “Nghĩa là sao?”

Nụ cười trên mặt Châu Mỹ Ngọc càng thêm thần bí, Châu Chí Kiên không đợi nổi nữa, ông ta thúc giục: “Lúc nào rồi mà còn úp úp mở mở như thế, còn không nói nhanh đi.”

Châu Mỹ Ngọc cười ha ha: “Chẳng phải là nhờ thằng phế vật kia đẩy ba nó xuống hố sao.”

“Vương Nhất?”

Biểu cảm trên mặt Châu Chí Kiên hơi kỳ lạ, ông ta bỗng nhớ lại ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm kia rồi bất giác rùng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.