CHƯƠNG 327
Lời nói của cô ta rất dịu dàng, khác hoàn toàn với dáng vẻ chua ngoa trước đây.
Lông mày của Vương Nhất càng nhíu chặt hơn: “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
“Nhất định phải có chuyện gì em mới có thể tìm anh sao? Lúc không có chuyện gì thì không được tìm anh?”
Lý Mộng Đình bĩu môi bất mãn: “Trước đây ngày nào anh cũng đến tìm em.”
“Tôi cũng nói rồi, đó là trước đây, không phải bây giờ.”
Vương Nhất lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái: “Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh đi ngang qua người Lý Mộng Đình.
“Anh… đứng lại cho tôi!”
Lý Mộng Đình thở gấp, sự phát triển của sự việc dường như không giống như cô ta nghĩ.
Vốn dĩ trong lòng cô ta nghĩ rằng, nói thế nào mình cũng là thanh mai trúc mã với anh, trước đây hầu như ngày nào cũng ở cạnh nhau, cho dù lớn rồi, tình cảm có chút phai nhạt nhưng dù sao cũng có một vị trí riêng cho mình, không ngờ rằng Vương Nhất lại lạnh lùng bước đi như vậy.
Lý Mộng Đình giẫm đôi giày cao gót, nổi giận đùng đùng đuổi theo Vương Nhất.
Ông nội bảo cô ta lấy lòng Vương Nhất, Lý Mộng Đình cũng muốn xem xem sức hấp dẫn của cô ta như thế nào.
Vương Nhất càng không quan tâm đến cô ta, cô ta càng muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Vương Nhất.
Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất, đột nhiên kiễng chân lên, nhắm mắt lại, áp đôi môi đỏ mọng lên khuôn mặt Vương Nhất.
Trong lúc nhắm mắt, cô ta có chút đắc ý mà nở nụ cười, không có người đàn ông nào có thể từ chối nụ hôn nồng cháy của một đại mỹ nhân.
Anh thích mình, từ nhỏ đã như vậy, lớn lên cũng như vậy, giống như thích nữ thần trong mộng…
Bốp…
Lúc trong lòng Lý Mộng Đình đang nghĩ như vậy, đột nhiên vang lên một âm thanh giòn tan.
Sau đó, Lý Mộng Đình liền cảm thấy đau rát ở má.
Cô ta mở mắt ra, thứ nhìn thấy chính là đôi mắt lạnh lùng đến tận xương tủy của Vương Nhất.
Giọng điệu của anh mang đầy sự chán ghét.
“Cô muốn chết?”
Lý Mộng Đình ôm lấy mặt, ngơ ngác nhìn Vương Nhất đang đầy vẻ lạnh nhạt, không nói nổi một câu.
Tình hình lúc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Ông nội bảo cô ta lấy lòng Vương Nhất, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là lợi dụng ưu thế vốn có của mình: sắc đẹp.
Cô ta là một mỹ nhân nổi tiếng khắp xa gần, cộng thêm việc cô ta cho rằng trước đây Vương Nhất thích mình, cô ta chỉ cần búng ngón tay một cái, làm nũng một chút, Vương Nhất sẽ cưng chiều mình.
Sao… lại dám đánh mình?
Lý Mộng Đình từ từ khôi phục tinh thần, ánh mắt căm hận nhìn về phía Vương Nhất: “Anh, anh dám đánh tôi?”