CHƯƠNG 331
“Chị, tối nay cho em mượn anh rể một chút nhé.”
Vừa vào cửa, Lý Tuyết Nhi cười đùa cợt nhả, nói.
Lý Khinh Hồng nhạy cảm ngẩng đầu lên, nhìn Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi với ánh mắt kỳ quái: “Hai người… muốn làm gì?”
Vương Nhất lập tức xấu hổ ho khan một tiếng: “Tuyết Nhi, nói cho ra trò!”
Lý Tuyết Nhi lè lưỡi, cười hì hì nói: “Chỉ là ăn một bữa thôi, sẽ không cướp chồng chị đâu.”
“Lý Tuyết Nhi!”
Một tiếng ‘bốp’, Lý Khinh Hồng đập mạnh xuống bàn, thẹn quá hóa giận: “Em còn ăn nói lung tung nữa, chị sẽ tống em về Yên Kinh.”
Lý Tuyết Nhi lập tức kéo lấy tay Vương Nhất chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc.
“Không phải, em nghe anh giải thích…”
Da đầu Vương Nhất lập tức ngứa ran, cô em vợ này đúng là không dễ ứng phó…
“Anh rể!”
Lý Tuyết Nhi đỏ bừng mặt kéo Vương Nhất vào thang máy: “Có thể nhìn ra được, chị em vẫn còn quan tâm anh đấy, chỉ là không bỏ được thói công chúa nhiều năm như vậy mà thôi, nói cách khác, chính là bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp điển hình.”
Khóe mắt Vương Nhất giật mạnh một cái: “Em lại cố ý chọc giận chị em sao?”
“Tất nhiên rồi!”
Lý Tuyết Nhi nói với vẻ tự hào: “Nếu không chọc giận chị ấy, làm sao có thể kiểm tra phản ứng của chị ấy với anh?”
“Tuyết Nhi, em không thể …”
“Dừng, dừng lại. Anh rể, chị em thuyết giáo với em thì không nói làm gì, đến anh cũng muốn thuyết giáo với em sao?”
Lý Tuyết Nhi nói với vẻ bất mãn: “Đi chơi quan trọng nhất là phải vui vẻ, nếu chị em đã cho em mượn anh rồi, anh phải nghe lời em…”
Đang nói chuyện, hai người đã xuống dưới lầu, Tô Thắm đã đợi rất lâu rồi.
Ba người lên một chiếc xe, sau đó đến khu thương mại có tên là Tân Giang Plaza, ở đây rất gần trường đại học Thiên An, đâu đâu cũng có thể bắt gặp sinh viên của trường đại học Thiên An.
Trên đường đi, Vương Nhất cũng biết được tình hình của Tô Thắm.
Hóa ra, sau khi biết Tô Thắm vì gia đình này mà nghỉ học, thế là Lý Tuyết Nhi đã chủ động lo tiền học phí cho Tô Thắm.
Phía nhà trường cũng chào đón nồng nhiệt, bọn họ cũng đã nghe đến tên của Tô Thắm, thành tích thủ khoa toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ là vì lý do gia đình mà không tiếp tục học nữa mà thôi.
Sự việc này còn trở thành sự tiếc nuối lớn của giới giáo dục Thiên An.
“Em không biết nên báo đáp Tuyết Nhi như thế nào, thế nhưng, số tiền mà Tuyết Nhi bỏ ra thay em, em đều nhớ, sau này đi làm rồi, em sẽ trả lại cho chị ấy.” Tô Thắm nói một cách nghiêm túc.
“Không cần.”