CHƯƠNG 336
“Ba.”
Trong quán lẩu yên tĩnh vang lên tiếng đếm số lạnh lùng.
Anh Cẩu dường như đã sợ đến mức bị ngốc, không động đậy.
“Hai.”
Anh Cẩu vẫn không động đậy.
“Một!”
Ánh mắt Vương Nhất lạnh đi, ra tay nhanh như chớp.
Lúc nắm lấy tay anh Cẩu, anh Cẩu giống như đang kề cận với sự sụp đổ, hét lên một tiếng.
“Tôi mò, tôi mò!”
Dứt lời, anh ta xắn tay áo lên, nghiến răng, dưới ánh mắt sợ hãi của rất nhiều người, đưa tay về phía trong nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Giây tiếp theo, ở đó vang lên tiếng kêu thảm thiết đến xé ruột xé gan.
“A!”
Cả một cánh tay của anh Cẩu vẫn chưa cho vào trong nồi lẩu sôi sùng sục, lớp mô mềm trên bề mặt cổ tay đã bị bỏng rồi.
Khuôn mặt kia, vô cùng vặn vẹo, anh ta cắn chặt răng, thậm chí răng rắc một tiếng, ngay cả răng cũng đã bị cắn vỡ, có thể thấy chịu đau đớn đến mức nào.
Tô Thắm không dám nhìn cảnh tượng thê thảm này, đã quay người đi, Lý Tuyết Nhi vẫn dũng cảm nhìn, nhưng vẫn nhìn đến mức khuôn mặt tái nhợt.
Khuôn mặt hung dữ của anh Cẩu, ngũ quan cả khuôn mặt kia đã giống như bánh quẩy, xoắn lại với nhau, anh ta mò được chiếc điện thoại trong nồi lẩu, sau đó nhanh chóng thu tay lại.
Cạnh.
Chiếc điện thoại toàn là dầu lẩu rơi xuống đất, vỡ nát.
Nhưng, không có ai chú ý đến chiếc điện thoại kia, những ánh mắt sợ hãi hoặc chấn động đều tập trung lên bàn tay kia của anh Cẩu.
Cánh tay kia đã bị phỏng đến mức không thành người, giống như thịt bị nấu chín, có màu trắng hồng.
“Anh Cẩu? Anh Cẩu, anh sao rồi?”
Những người khác vẫn rất nghĩa khí, lập tức đỡ lấy anh ta đang lung lay sắp ngã, chậm rãi rời khỏi quán lẩu.
Nhưng, vừa đi được một bước, giọng nói thờ ơ của Vương Nhất lại truyền đến.
“Tôi cho các người rời đi hả?”
Tất cả mọi người đều run rẩy, run rẩy lẩy bẩy quay đầu lại, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi nhìn Vương Nhất: “Anh còn muốn thế nào nữa?”
“Nói cho tôi biết ai phái các người đến.”
Vương Nhất nheo mắt lại nói: “Tôi biết người đó nhất định đang ở gần đây để xem.”
Vẻ mặt của đám người kia lập tức thay đổi: “Anh đang nói cái gì thế, chúng tôi không biết!”
Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi cũng sững sờ, lẽ nào đây không phải là những tên côn đồ bình thường đến gây chuyện sao?
“Không nói?”
Vương Nhất nhướng mày: “Vậy các anh không được phép rời đi, đến tận khi người đó đến mới được.”