CHƯƠNG 372
“Em họ, chuyện này cũng nhờ em, chờ nhận được dự án xây dựng thành phố. tôi nhất định sẽ nói với ông nội, để ông bỏ thành kiến với em…”
Người phụ nữ cười khanh khách hai tiếng, nói: “Không cần đâu anh họ, anh vẫn nên tự lo cho mình thì hơn.”
Nói xong liền tắt điện thoại.
Vẻ mặt Kim Thành Vũ nghi hoặc, không hiểu rốt cuộc em họ có ý gì, lắc đầu, đi vào trong hội Tân Giang.
…
Cùng lúc đó, tòa cao ốc Kim thị vang lên một tràng cười châm chọc.
“Ha ha ha ha…”
Da đầu Kim Thành Phong tê dại đứng ở một góc, nhìn Kim Thúy Như, cẩn trọng nói: “Chị, chị họ, chị cười cái gì vậy?”
Tiếng cười đột nhiên im bặt, gương mặt Kim Thúy Như như được thay đổi, lập tức bình tĩnh lại: “Không có gì.”
Lời nói của Kim Thành Phong trở nên nghiêm nghị: “Chị họ, chị sẽ không đối phó với anh họ Thành Vũ nữa đấy chứ?”
Kim Thúy Như nhàn nhạt nói: “Không thể gọi là đối phó, chỉ là do anh ta ngu ngốc thôi… nếu có một ngày anh ta không may mà chết, cũng là bị sự ngu ngốc của mình hại chết.”
Kim Thành Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đôi: “Chị định đối phó với anh họ Thành Vũ?”
“Không phải đối phó, là tự bảo vệ mình.”
Khóe miệng Kim Thúy Như hơi hơi nhếch lên, gợi lên một độ cong lạnh lẽo.
“Cho dù tôi tạo thành tựu gì, trong mắt các người, tôi vẫn chỉ là một kẻ lạc loài.”
Rầm…
Lời này vừa nói ra, Kim Thành Phong im re như ve sầu mùa đông, sợ tới mức thở mạnh cũng không dám: “Không dám, chị họ, chị vẫn luôn là chị họ của em.”
“Đừng căng thẳng, tôi không phải nói cậu, là mấy lão già của nhà họ Kim.”
Kim Ý Như nhìn anh ta một cái, nói: “Tôi cũng không trách bọn họ, dù sao dòng máu chảy trong người tôi không phải của nhà họ Kim, giao nhà họ Kim lớn mạnh cho một người ngoài quản lý, ai cũng sẽ sinh lòng oán hận với tôi thôi.”
“Chị tính ra tay với người nhà sao?” Giọng của Kim Thành Phong run rẩy hỏi.
“Để xem các người có thần phục hay không, rất lâu trước đây tôi đã từng nói, thuận tôi thì hưng, nghịch tôi thì vong, không nghe lời thì chỉ có kết cục nhổ cỏ tận gốc.”
Trên gương mặt cổ điển tuyệt mỹ của Kim Thúy Như chợt hiện lên một ý cười, duyên dáng cười với Kim Thành Phong: “Nhưng thật ra tôi có thể trả lời một vấn đề trước đó của cậu, rốt cuộc tôi đối với Vương Nhất là thái độ gì.”
“Thật ra tôi cũng không biết.”
Cô ta đứng dậy, nhìn về vầng trăng sáng ngoài trời, lầm bầm nói: “Người suýt chút nữa trở thành chồng tôi kia, tôi đối với anh ta không có cảm tình, nhưng lại muốn anh ta mãi mãi ở bên cạnh mình, anh ta và tôi là cùng cảnh ngộ đi.”
Vương Nhất về đến nhà, đã là 10 giờ, Vương Tử Lam đã ngủ.