Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 381



CHƯƠNG 381

“Họ dám?”

Một tia sát ý lóe lên trong mắt Vương Nhất: “Cái nào thuộc về nhà họ Lương thì sẽ thuộc về nhà họ Lương, chúng ta sẽ không xen vào, nhưng nếu nhà họ Lương quá tham lam, vươn tay quá xa thì đừng trách chúng ta khiến họ không nhận được dự án nào!”

“Vâng!”

Sau khi nhận được lệnh từ Vương Nhất, La Chí Viễn cũng thấy chấn động, sau đó đi tới tập đoàn Lệ Tinh.

Trong khi đó, ở tập đoàn Lệ Tinh.

Lý Khinh Hồng gọi Tôn Kiều và Phương Huệ đến văn phòng tổng giám đốc lần nữa.

Tôn Kiều như thể đang xem trò hay, vui sướng trên nỗi đau của người khác, còn Phương Huệ thì vừa ấm ức vừa tức giận, không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Khinh Hồng.

“Tôi không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn truy cứu, nhưng có một điều có thể chắc chắn, Phương Huệ, cô đã tự tiện tuyên bố rút lui khỏi buổi đấu thầu mà không có sự cho phép của tập đoàn Lệ Tinh!”

Lý Khinh Hồng nhìn Phương Huệ với ánh mắt sắc bén, hờ hững nói.

“Lý tổng, tôi xin lỗi!”

Phương Huệ cắn chặt môi, khẳng định: “Nhưng tôi vẫn không cảm thấy mình làm gì sai cả, tập đoàn Lệ Tinh chúng ta đâu nhất thiết phải nhận cái dự án xây dựng thành phố này. Tôi không thể chịu được khi nhìn thấy bọn họ ức hiếp người quá đáng, nếu tôi không lên tiếng, chẳng khác nào chúng ta đang dung túng cho hành vi của họ, vậy thì có khác gì bọn họ đâu?”

Lý Khinh Hồng im lặng, ánh mắt càng thêm nghiêm nghị.

Tôn Kiều thấy Phương Huệ y như tên ngốc, lên tiếng châm biếm: “Đã đến giờ này rồi mà cô vẫn chưa chịu thừa nhận lỗi lầm của mình sao. Nếu Lý tổng phải sa thải cô thì cô mới vui đúng không?”

Lúc trước, cô ta không chắc Lý Khinh Hồng có giáng chức Phương Huệ hay không, nhưng bây giờ cô ta đã chắc chắn một trăm phần trăm rồi, giáng chức vẫn còn nhẹ, rất có thể sẽ bị sa thải…

Phương Huệ không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Lý Khinh Hồng.

Tôn Kiều lại nói: “Phương Huệ, làm người không thể quá lương thiện, tôi khuyên cô nên thừa nhận sai lầm của mình, có đáng để hủy hoại tương lai của mình chỉ vì một chuyện không đáng có không?”

Lý Khinh Hồng liếc Tôn Kiều một cái, trong mắt xẹt qua một luồng sát khí mạnh mẽ.

Lạch cạch…

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn.

Sau đó, cánh cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra, một người đàn ông cầm một bản hợp đồng nặng trịch bước vào.

Tôn Kiều chưa từng gặp người đàn ông này bao giờ, còn tưởng là nhân viên cấp thấp của công ty, nhất thời nổi nóng, chỉ vào mặt ông ta quát: “Ông thuộc bộ phận nào, sao lại dám tự tiện xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc…”

Phương Huệ nhìn thấy rõ người kia thì sợ tái mặt, vội vàng che miệng Tôn Kiều lại: “Câm miệng!”

Đây là tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng, nếu ông ta giận cá chém thớt lên tập đoàn Lệ Tinh chỉ vì Tôn Kiều thì tập đoàn Lệ Tinh sẽ sụp đỗ trong một sớm một chiều!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.