Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 426



CHƯƠNG 426

Vương Tử Lam ôm chặt Vương Nhất, khuôn mặt nhỏ lại tràn đầy lo lắng, nhỏ giọng nói thầm.

Lý Khinh Hồng cũng tính táo lại, biết mình phản ứng quá lớn, vội vàng ngắt điện thoại, lại kéo số vào danh sách đen, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, Tử Lam, mẹ dọa con sao?”

“Không có đâu.”

Vương Tử Lam lắc lắc đầu, đôi mắt to xinh đẹp, lại rất lo lắng nhìn Lý Khinh Hồng, nói: “Mẹ, mẹ không cần giận, sau này Tử Lam nhất định sẽ nghe lời, không để mẹ phải tức giận…”

Nghe xong lời Vương Tử Lam nói, trong lòng Lý Khinh Hồng không hiểu sao có hơi khó chịu, vẻ mặt càng áy náy hơn.

Rõ ràng nguyên nhân là do mình, Tử Lam lại cho rằng do mình làm sai, khiến cho mình tức giận, vì thế liều mạng xin lỗi.

“Mẹ không tức giận, Tử Lam rất ngoan, rất hiểu chuyện.”

Nhận Vương Tử Lam từ trong lòng Vương Nhất, Lý Khinh Hồng bế rất vội, như thể giây tiếp theo sẽ mất đi Vương Tử Lam.

Vương NHất cảm thấy có gì không đúng, trầm giọng hỏi: “Cuộc điện thoại vừa rồi là ai gọi tới vậy? Tên kia, là ai?”

Lý Khinh Hồng lập tức rơi vào trầm mặc, mắt đẹp cũng nhiều thêm một phần đau thương.

Tinh tinh tinh…

Lúc này, điện thoại lại vang lên, vẫn là một dãy số lạ.

Lý Khinh Hồng muốn tắt, Vương Nhất lại lắc đầu với cô, sâu trong đôi mắt thoáng hiện lên một tia sát ý lạnh băng đến tận xương cốt.

Anh muốn xem, đến tột cùng là ai mà lại khiến Lý Khinh Hồng biến sắc như vậy.

Do dự rất lâu, Lý Khinh Hồng vẫn nhấn xuống nhận cuộc gọi.

“Khinh Hồng, sao em lại tắt điện thoại của anh, không phải em không biết, kéo anh vào danh sách đen cũng vô dụng thôi, anh có cả ngàn cách có thể tìm được em…”

Điện thoại vừa thông đã truyền đến một giọng đàn ông ngả ngớn.

“Anh là ai?” Ngữ khí của Vương Nhất đạm mạc hỏi.

“…”

Điện thoại lập tức yên tĩnh hẳn đi, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của đối phương.

Khi nói chuyện, giọng nói của người đàn ông không còn ngả ngớn như trước đó, có thêm vài phần đông cứng.

“Khinh Hồng, bên cạnh em có đàn ông.”

“Tôi là chồng cô ấy.”

Vương Nhất tắt loa đi, để lên tai mình, lạnh lùng nói.

“…”

Điện thoại lại một lần nữa yên lặng, sau một hồi, người đàn ông thăm dò hỏi: “Anh là… Vương Nhất? Là kẻ khiến Khinh Hồng mang bầu, rồi biến mất năm năm?”

“Là tôi.”

Trong nháy mắt, trong mắt Vương Nhất toàn là sát khí, chuyện này vẫn luôn là một mảnh vảy ngược trong lòng anh, ai cũng không thể nhắc tới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.