Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 431



CHƯƠNG 431

“Có chuyện gì không?”

Lãnh Nhan hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Thiếu chủ, chuyện nhà họ Thường sụp đổ có hơi kỳ quặc.”

Vương Nhất không nói gì, lẳng lặng chờ Lãnh Nhan báo cáo.

“Thiếu chủ, Thường Kỉ sinh được hai người con, ngoại trừ Thường Dĩnh, còn có một người còn trai nữa, Thường Lâm, từ đầu đến cuối, đều chưa từng xuất hiện trong sự kiện.”

“Tôi có điều tra qua, phát hiện một sự thật kinh thiên… Thường Lâm là một bệnh nhân tâm thần phân liệt, đặc biệt đối với phụ nữ, anh ta biểu hiện cực kỳ khác thường!”

“Có ý gì?” Mặt Vương Nhất không thay đổi, trầm giọng hỏi.

Chỉ nghe Lãnh Nhan tiếp tục nói: “Anh ta đối với bất kỳ cô gái nào, đều không có bất kỳ xúc động nguyên thủy nào, nhưng lại cố tình rất thích sưu tầm phụ nữ.”

“Sưu tầm phụ nữ?” Sắc mặt Vương Nhất hơi biến đổi.

“Đúng vậy.”

Lãnh Nhan nói: “Sưu tầm các bộ phận của nữ giới, anh ta cũng từng theo dõi cô Lý, nhưng không thành công, mà đối với Kim Thúy Như của nhà họ Kim, anh ta cũng có ý định sưu tầm, lại bị hiểu lầm thành muốn đùa giỡn Kim Thúy Như, bị đá đến không thể quan hệ.”

“Hơn nữa, người này cực kỳ thích giết chóc, là bệnh nhân nguy hiểm nhất của bệnh viện Số 3 Thiên An!”

Vương Nhất cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Chuyện của Thường Lâm, cứ gác sang một bên, điều tra về vương tộc Yên đô trước!”

“Rõ!”

Tắt điện thoại. Đôi mắt Vương Nhất lạnh băng một mảnh.

“Vương tộc Yến Đô, hy vọng các người đừng trêu chọc mẹ con cô ấy, nếu không, cho dù các người là vương tộc gì, sẽ bị diệt môn sạch sẽ!”

Đêm khuya.

Thường Kỉ tắt đèn, định đi ngủ.

Cốc cốc cốc…

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang.

Thường Kỉ vừa mở cửa, đồng tử tức khắc co rụt lại.

Một người đàn ông mặc một bộ tây trang tuấn lãng, đang mỉm cười nhìn ông ta.

“Thường Lâm?!”

Sắc mặt Thường Kỉ biến đổi rất lớn: “Sao mày có thể ra ngoài?”

Thường Lâm cười cười nói: “Thân phận của con hơi đặc thù, có thể tự do đi lại.”

Khi Thường Kỉ định cẩn thận dò hỏi, Thường Lâm đã đi về phía sân thể dục không một bóng người bên ngoài, Thường Kỉ hơi do dự một chút, vẫn đi theo ra ngoài.

Lúc này, đúng là thời điểm ít cảnh vệ nhất.

Thường Lâm ngẩng đầu nhìn không trung, cười nói: “Con rất vui, ba có thể ở cùng con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.