Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 44



CHƯƠNG 44

Vẻ mặt của Kim Thành Vũ dịu lại một chút, an ủi: “Khinh Hồng, tôi không để tâm em từng sinh con, thậm chí không để tâm sự tồn tại của Tử Lam, đối xử với con bé giống như ba ruột.”

“Ba ruột sao?”

Giống như chạm vảy ngược, thần sắc của Lý Khinh Hồng càng thêm lạnh lẽo, nói từng chữ: “Xin lỗi, anh không xứng, ba ruột của con bé đã trở về rồi.”

Nói xong, cô bèn rời khỏi phòng họp.

Kim Thành Vũ mặt mày cứng đờ ngồi tại chỗ, trong mắt sớm đã ẩn chứa sát cơ.

Lý Khinh Hồng nhanh chóng quay lại văn phòng tổng giám đốc, nhìn chằm chằm bóng dáng của Vương Nhất trong màn hình máy tính.

Trong màn hình, đường nét của Vương Nhất rõ ràng, gương mặt sắc lẹm: “Mẫu nước hoa ‘Thiên Sứ’ này khác với các loại nước hoa khác, mọi người không hiểu, nhưng tôi hiểu.”

“Tôi muốn kể cho mọi người một câu chuyện, một câu chuyện kể về một người chồng bất tài ôm lòng áy náy với vợ.”

Cô dán mắt vào màn hình, không hiểu tại sao, lúc này trong lòng của Lý Khinh Hồng cảm thấy căng thẳng khó tả.

Câu nói này ẩn chứa tình cảm chân thành của Vương Nhất, nhưng chỉ một câu như vậy, lại gây nên sự mỉa mai rất lớn.

“Tôi không nghe nhầm chứ, kể chuyện? Cậu coi đây là chỗ kể chuyện à?”

“Lẽ nào cậu muốn đi bài tình cảm, làm cảm động giám đốc Điền? Ha ha ha…”

“Nhà họ Lý từ khi nào sa sút đến mức cần bán thảm để lấy sự đồng cảm thế?”

Các doanh nghiệp cười vang dội, Tôn Lập càng cười không ra nước mắt, trực tiếp đập bàn: “Không được rồi, cười chết tôi rồi, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người kể chuyện ở buổi đấu thầu.”

“Tên phế vật làm người khác mất hết mặt mũi!”

Nghe tiếng cười chế giễu mỉa mai, Lý Mộng Đình tức đến nỗi mặt mày tím tái, mặt mũi của nhà họ Lý bị anh ta làm cho mất sạch.

Tuy sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc cũng không dễ nhìn, nhưng nói thế nào thì mọi thứ vẫn đang đi đúng hướng.

“Quậy phá, thật là quậy phá!”

Giám đốc Điền mặt mày xanh mét: “Buổi đấu giá đang yên đang lành, bị cậu làm cho rối tung rối mù cả lên.”

Nếu bị Lý tổng biết thì xong đời.

Có người mỉa mai, có người tức giận, cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa.

Chỉ có vẻ mặt của Vương Nhất vẫn bình tĩnh.

Bởi vì anh biết, cô… nhất định đang xem.

“5 năm trước, bởi vì nhiều nguyên nhân, anh ta đã tổn thương một cô gái lương thiện không hề quen biết, hại cô ấy gánh chịu số phận đau khổ mà cô ấy không nên gánh chịu, khiến trong lòng anh ta vô cùng áy náy, thề rằng nếu như có một ngày có thể gặp lại, nhất định sẽ dùng phần đời còn lại, đối xử tốt với cô ấy.”

“Nhưng, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, thế giới rộng lớn, muốn lần nữa gặp lại, đâu có dễ dàng? Điều này cũng trở thành một căn bệnh của anh ta, thậm chí anh ta nghĩ, có phải sẽ không còn cơ hội nói ra lời trong lòng nữa hay không? Anh ta hiểu, rõ ràng là lỗi mình phạm phải, tại sao phải để một cô gái không liên quan gánh chịu –5 năm nay, anh ta luôn nói với bản thân, sẽ có một ngày, thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp… con người thích hợp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.