Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 506



CHƯƠNG 506

Vương Nhất cười lạnh một tiếng, nói: “Ông hình như rất hy vọng con gái của tôi xảy ra chuyện.”

Tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều nhìn nhau, gia chủ đã phái Tôn Huy Vương đi đâm con gái của anh, theo lý mà nói, nên đâm con gái của anh thành tàn phế mới đúng, sao Vương Tử Lam lại không có chuyện gì hết?

Nhất thời, trong lòng tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều dấy lên một cảm giác bất an.

Bỗng nhiên, Tôn Chính Vũ dường như nghĩ ra điều gì đó, đồng tử co rút, tức giận nhìn Vương Nhất, quát: “Huy Vương đâu?!”

Người đâm người chưa trở về, người bị đâm ngược lại tìm tới cửa, khiến nội tâm của Tôn Chính Vũ rất bất an.

Ánh mắt của Vương Nhất quét cho tất cả mọi người một cách lạnh nhạt, sau đó nhìn sang Lãnh Nhan: “Trả con trai của ông ta cho ông ta.”

“Được.”

Khóe miệng của Lãnh Nhan cũng hơi nhếch lên, mỉa mai liếc nhìn bọn họ, sau đó mở cốp xe ra, ném Tôn Huy Vương không thể nhúc nhích giống như một con chó chết tới trước mặt Tôn Chính Vũ.

“Tên chó già, con trai của ông ở đây!”

Trong nháy mắt, trong trang viên của nhà họ Tôn rơi vào khoảng lặng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tôn Huy Vương nhếch nhác nằm gục trên đất, vô thức bịt miệng lại.

Lúc này, truyền tới một tiếng hét xé ruột xé gan: “Huy Vương!”

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp rất có phong vận không cần mạng mà chạy tới bên cạnh Tôn Huy Vương, ôm lấy anh ta, nước mắt rơi xuống: “Chân của con… làm sao vậy!”

“Mẹ!”

Mắt của Tôn Huy Vương cũng đỏ ngầu, ôm chặt lấy người phụ nữ trung niên xinh đẹp, giọng nói vừa khàn vừa đau đớn: “Chân của con bị bánh xe nghiến gãy rồi!”

Ầm—

Lời này vừa dứt, tất cả người của nhà họ Tôn, bao gồm cả Tôn Chính Vũ đều có dáng vẻ bị sét đánh, lảo đảo.

Tôn Huy Vương rõ ràng là người đi nghiến người ta, sao lại bị nghiến ngược rồi?

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đó vừa nghe thấy lời này thì càng không chịu nổi đả kích, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.

“Mau đưa bà ấy về phòng!” Tôn Chính Vũ vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, nói.

Cả nhà họ Tôn loạn thành một mớ, nhưng ánh mắt của Vương Nhất vẫn lạnh lẽo, đối diện với kẻ địch, anh sẽ không chút lương tay.

Tôn Chính Vũ mặt mày đầy sự phẫn nộ, nhìn Vương Nhất quát: “Cậu rốt cuộc đã làm gì Huy Vương?!”

“Cậu ta muốn ra tay với con gái của tôi, tôi đương nhiên sẽ không để cậu ta sống.”

Đôi mắt của Vương Nhất rất tĩnh lặng, điềm nhiên nói: “Không giết cậu ta đã là sự nhân từ lớn nhất đối với cậu ta rồi.”

“Cậu—”

Tôn Chính Vũ tức không nhẹ, nhưng vừa nhìn thấy Lãnh Nhan ở đằng sau anh thì không dám vọng động nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.