CHƯƠNG 511
Thiên hạ chỉ có một người là Vương Nhất!
“Được rồi, chúng tôi quay lại điểm ban đầu.”
Vương Nhất đi tới trước mặt Tôn Chính Vũ đã sốc tới mức ngây ngốc, lạnh nhạt nói: “Hai lựa chọn, thần phục, hoặc… chết!”
Cảm nhận được sát khí nhàn nhạt, ánh mắt của Tôn Chính Vũ lúc này mới khôi phục ánh sáng: “Tôi chọn… thần phục!”
Trên mặt của Vương Nhất lập tức nở nụ cười lạnh nhạt.
“Nhưng tôi có một điều kiện!”
Tôn Chính Vũ bỗng ngẩng đầu lên: “Tha cho những người khác của nhà họ Tôn chúng tôi, tất cả chuyện này đều là chủ ý của tôi!”
Lời của Tôn Chính Vũ ngược lại khiến Vương Nhất có một chút bất ngờ, sau đó lạnh nhạt nói: “Ông nên cảm thấy may mắn, con gái của tôi không sao, tôi cũng sẽ không quá làm khó ông.”
Khựng lại một chút, Vương Nhất tiếp tục nói: “Chỉ cần ông có thể bắt chước diễn động vật trong sở thú, chọc cho con gái của tôi cười, tất cả ân toán kết thúc lại đây!”
Vốn anh cho rằng Tôn Chính Vũ nhất định sẽ kịch liệt từ chối, không ngờ ông ta vậy mà không thèm nghĩ ngợi thì đồng ý: “Được!”
So với tương lai của nhà họ Tôn, ông ta diễn khỉ diễn ngựa thì tính là gì chứ?
“Bắt đầu đi, tôi bảo con gái của tôi đi ra.”
Nói rồi, Vương Nhất quay lại xe, Vương Tử Lam đang cầm đồ chơi chơi rất vui vẻ.
Vương Nhất cười rồi nói: “Tử Lam, ra ngoài xem động vật.”
“Thật sao?”
Vương Tử Lam lập tức ném đồ chơi lại, vẻ mặt hớn hở hỏi.
“Đương nhiên là thật, ba có khi nào từng lừa con chưa?”
Vương Nhất bế Vương Tử Lam xuống, cô bé rõ ràng rất phấn khích, đôi mắt to chớp chớp nhìn phía trước.
Tôn Chính Vũ đã bò ở trên đất, đi tới trước mặt Vương Tử Lam, nở nụ cười khô khốc: “Cô bé, ông làm ngựa cho cháu cưỡi, có được không?”
Vương Tử Lam ngẩng đầu liếc nhìn Vương Nhất, thấy ánh mắt đồng ý, vì vậy mở miệng đồng ý: “Được, cảm ơn ông!”
Nói xong, cô bé cẩn thận trèo lên lưng của Tôn Chính Vũ, sợ làm đau ông ta.
Vương Tử Lam bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt có hơi tím xanh của Tôn Chính Vũ, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Ông ơi, mặt của ông bị sao thế?”
Tôn Chính Vũ vội quay mặt lại, miễn cưỡng cười nói: “Ông không sao.”
Mới vừa nói xong, một bàn tay nhỏ mũm mĩm nhẹ nhàng xoa vết thương của ông ta.
“Ông ơi, còn đau không?”
Chỉ nghe thấy Vương Tử Lam hỏi bằng giọng non nớt: “Mẹ cháu nói, chỉ cần xoa như vậy thì không đau nữa.”
Tôn Chính Vũ hoàn toàn ngây ngốc, cả người hơi run nhẹ, hai mắt đỏ ngầu.
Nhất cử nhất động của cô bé đều đả động sâu sắc đến trái tim của ông ta, cô bé đáng thương lương thiện như vậy, ông ta vậy mà nhẫn tâm ra tay với cô bé, thật sự không bằng loài heo chó!
Tôn Chính Vũ rơi vào trong cảm giác tự trách, một giọt nước mắt cũng từ trong mắt mà rơi xuống.