Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 516



CHƯƠNG 516

Vương Nhất nghe vậy, lập tức sững người: “Tại sao phải chuẩn bị tâm lý.”

“Ngày mai là đại thọ 70 của ông cụ Trần rồi, cháu ruột của ông ta, Trần Cảnh là chết trong tay anh.”

Thần sắc của Lý Mộng Đình vô cùng nghiêm nghị, nói: “Lần này gọi anh tới nhà họ Lý là để thương lượng nên giải thích chuyện này như nào.”

Hai mắt của Vương Nhất hơi nheo lại, lập tức hiểu được quan hệ lợi – hại trong đó.

Nhà họ Châu và nhà họ Trần có quan hệ rất tốt, hai bên đều có ý kết hợp Trần Cảnh và Lý Mộng Đình, kết quả hai người không ở bên nhau bao lâu thì Trần Cảnh bị Vương Nhất giết chết bằng một cái ngân châm.

Tin này nhà họ Trần chưa biết, ngày mai là đại thọ 70 của ông cụ Trần, trong bữa tiệc mừng thọ, nhất định sẽ có người hỏi chuyện này, đến lúc đó phải trả lời như nào?

Lý Mộng Đình nói là ‘thương lượng’, thực tế lại là đem con bỏ chợ!

Trong mắt Vương Nhất lập lòe hàn quang, khí thế trên người cũng trở nên mãnh liệt.

“Cô cũng nghĩ như vậy sao?” Vương Nhất bỗng nhìn sang Lý Mộng Đình, hỏi.

Ánh mắt của Lý Mộng Đình giãy dụa một cái, cuối cùng thần sắc trở nên quyết tuyệt: “Xin lỗi, Vương Nhất, anh đừng trách tôi.”

“Tôi sắp kết hôn rồi, nhà họ Lý, nhà họ Châu cũng có được ủng hộ của nhà họ Văn, phát triển nhanh chóng, không thể vì chuyện này mà rút lại, cho nên… chỉ có thể hy sinh anh rồi.”

Lời của Lý Mộng Đình khiến Vương Nhất rơi vào trầm mặc, nhưng trên mặt anh không có bất kỳ vẻ đau lòng nào.

Tuy vì nguyên nhân lập trường, hai người trở thành kẻ thù, nhưng trong lòng Vương Nhất vẫn nhớ quãng thời gian tươi đẹp lúc bé.

Có lẽ là vì áy náy, Lý Mộng Đình lại vội vàng nói: “Có điều anh yên tâm, nếu nhà họ Trần thật sự muốn giết anh, tôi sẽ cầu xin thay cho anh—”

“Không cần.”

Vương Nhất bình tĩnh cắt ngang lời của Lý Mộng Đình: “Tôi còn chưa tới mức cần cô tới cứu, cho dù các người giao tôi cho nhà họ Trần, nhà họ Trần cũng phải có gan nhận mới được!”

Lời này nói cực kỳ ngông cuồng, Vương Nhất cũng sững sờ, miệng hơi há ra, nhưng một câu cũng không nói được.

Khi nói chuyện, hai người đã tới nhà họ Lý.

Trong đại sảnh kín người, người dòng chính của nhà họ Lý như Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, Lý Xung chia ra ngồi ở hai bên, Lý Thiên Dương ngồi ở giữa, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất tràn ngập sự mất kiên nhẫn, nhưng vẫn hết cách.

“Chị hai, tên phế vật đó trở về rồi, bắt đầu đi.”

Nhìn thấy Vương Nhất về tới, Châu Mỹ Hòa lập tức nhìn sang Châu Mỹ Ngọc, nói.

Mở miệng là phế vật, Vương Nhất cũng có ánh mắt lạnh lẽo, nhưng không nói gì.

Châu Mỹ Ngọc cũng lạnh nhạt liếc nhìn Vương Nhất, trực tiếp nói thẳng với anh: “Ngày mai là đại thọ 70 tuổi của ông cụ Trần, cậu đi cùng với chúng tôi.”

“Nếu ông cụ Trần cái gì cũng không hỏi, tất cả bình an vô sự, nếu hỏi chuyện của Trần Cảnh thì cậu thừa nhận cậu ta là cậu giết, không liên quan tới nhà họ Châu và nhà họ Lý chúng tôi, hiểu rồi chứ?”

Cơ thể của Vương Nhất đứng thẳng tắp, thần sắc lạnh lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.