Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 521



CHƯƠNG 521

Công tử ở bàn của Trần Lân vừa thấy là Vương Nhất, lập tức khinh thường nói: “Tên của nhân vật lớn kia là điều anh muốn biết thì có thể biết sao? Với lại, cho dù nói cho anh, anh có thể làm gì?”

Chỉ có Lý Mộng Đình dường như nghĩ tới hình ảnh Trần Cảnh chết, cả người giật nảy mà run lên, vội nói: “Vương Nhất, anh bình tĩnh, nơi này là nhà họ Trần—”

Đáng tiếc, đã muộn rồi.

Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sát cơ lạnh lẽo, ngay sau đó, lời nói lạnh lùng từ từ vang lên.

“Nếu các người không muốn nói thì mãi mãi đừng nói nữa.”

“Lãnh Nhan, lấy đi giọng nói của bọn họ.”

“Được!”

Lãnh Nhan không hề quan tâm hôm nay là đại thọ 70 của gia chủ nhà họ Trần, bước lên một bước, hóa thành một đạo tàn ảnh, lập tức xuất hiện ở trước cậu chủ nói Lý Khinh Hồng bị bắt cóc kia.

Tay lướt nhanh qua, trực tiếp thò vào trong miệng của cậu chủ đó, rất sâu rất chuẩn xác.

“Ọe…”

Cậu chủ đó lập tức trợn to mắt, nôn khan một trận.

Ánh mắt của Lãnh Nhan lạnh lẽo, tay dùng sức, chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng, thứ gì đó bị đứt rồi.

Bụp—

Trong miệng của cậu chủ đó lập tức trào ra máu tươi, ngã ra đất, hai tay dùng sức bịt miệng, biểu cảm vô cùng đau đớn.

Tất cả mọi người đều biết anh ta muốn lớn tiếng hét lên, nhưng lại không phát ra được âm thanh.

Lại nhìn Lãnh Nhan, chỉ thấy cô ta tùy ý ném thứ trong tay xuống đất.

Mọi người lúc này mới biết vừa rồi là cái gì đứt.

Là lưỡi.

Hiện trường buổi tiệc rượu lặng ngắt như tờ, tất cả các khách mời tim đập dữ dội.

Từ đầu đến khi kết thúc, chỉ trong vòng chưa đầy một giây, tên cậu ấm kia đã bị cắt lưỡi.

Người sau nằm trên đất, mặt mày nhăn nhó, há hốc mồm không nói được lời nào.

Đám Châu Chí Kiên, Châu Mỹ Ngọc và Lý Thiên Dương đều kinh hoàng.

Lãnh Nhan chỉ đánh nhau trước mặt bọn họ có một lần, đó là lần đánh nhau với vệ sĩ của Kim Thành Phong. So với thủ đoạn của ngày hôm nay thì quả thật khi đó quá nhẹ nhàng.

Trần Lân cũng sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: “Mày thật to gan, tiệc mừng thọ của ông nội tao sắp bắt đầu rồi, vậy mà mày lại dám sai vệ sĩ hành hung người khác.”

“Miệng chó không thể mọc ra được ngà voi, các người không xứng được có được giọng nói.”

Giọng nói lạnh lùng truyền đến, từ đầu đến cuối, sắc mặt Vương Nhất không chút thay đổi.

“Người tiếp theo.”

Vèo!

Vừa dứt lời, bóng dáng Lãnh Nhan lại biến mất rồi xuất hiện trước mặt một tên cậu ấm khác.

Phương thức giống y hệt lần trước, bàn tay đút vào miệng anh ta rồi cắt đứt lưỡi anh ta.

Thế là tên cậu ấm này cũng giống y người đầu tiên, cố sức mở miệng nhưng không nói được câu nào.

Bọn họ rất đau đớn, nhưng không kêu ra được thành tiếng, thật đúng là một sự tra tấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.