Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 530



CHƯƠNG 530

Người của các gia tộc khác lần lượt rời đi, không lâu sau, nhà họ Trần trở nên vắng tanh, chỉ còn vệ sĩ của nhà họ Trần, người nhà họ Châu và nhà họ Diệp, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Trần Thiên Thành nhìn Diệp Kình Hiên, nheo mắt đầy nguy hiểm: “Ông chủ Diệp không đi sao?”

Diệp Kình Hiên nhấp một ngụm rượu, cười khà khà nói: “Ông cụ Trần không cần để ý đến chúng tôi, cứ coi chúng tôi như không khí là được.”

Câu nói này cũng cho thấy lập trường của nhà họ Diệp, sắc mặt Trần Thiên Thành càng thêm u ám.

Nhưng nghĩ đến sự cường thịnh của nhà họ Diệp, Trần Thiên Thành cũng không nói gì nữa, ông ta khịt mũi, nhìn người nhà họ Châu bằng ánh mắt u ám.

“Xem ra nhà họ Châu các người quyết tâm muốn kết thù với nhà họ Trần rồi.”

“Không dám!”

Châu Chí Kiên sợ tới mức không dám thở mạnh, vội vàng đẩy Châu Mỹ Ngọc ra: “Là nhà các người gây sự mà, mau nghĩ biện pháp giải quyết đi!”

Châu Mỹ Ngọc cũng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, bà ta nổi giận nhìn Vương Nhất: “Thằng khốn, mau quỳ xuống xin lỗi ông cụ Trần mau lên!”

Vương Nhất lạnh lùng không lên tiếng, anh không có hứng thú nói chuyện với Châu Mỹ Ngọc.

Lý Thiên Dương mồ hôi nhễ nhại kéo tay Châu Mỹ Ngọc qua, mắng: “Đủ rồi, đừng làm loạn nữa cái bà điên này! Bà đã quên Trần Cảnh đã làm gì rồi sao?”

“Mẹ, lần này con đứng về phía ba.”

Lý Mộng Đình cũng bình tĩnh lên tiếng, dù cho có rất nhiều họng súng đang chĩa vào người, dọa cô ta sợ tái mặt.

“Trần Cảnh muốn giết ba con, con mắt mù mới ở bên anh ta, hơn nữa nhà họ Trần cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”

“Không có thứ gì trên đời này cho không cả, tại sao nhà họ Trần lại giúp nhà họ Châu, là vì để sau này thôn tính nhà họ Châu dễ hơn. Ông ngoại, đạo lý đơn giản như vậy mà ông không hiểu sao?”

Cả nhà họ Châu đều rơi vào trầm tư, đặc biệt là Châu Chí Kiên, sắc mặt ông ta lúc trắng lúc đỏ.

Là gia chủ nhà họ Châu, tất nhiên ông ta biết điều này, lợn cần phải được vỗ béo trước khi bị giết thịt, cho nên nhà họ Trần mới không ngừng đầu tư vào nhà họ Châu. Nhưng không phải nhà họ Châu cũng đang lợi dụng sức ảnh hưởng của nhà họ Trần để khiến mình lớn mạnh hơn sao?

Nói trắng ra, mối quan hệ giữa hai nhà là lợi dụng lẫn nhau, nhưng bây giờ nhà họ Trần và nhà họ Châu có cấu xé nhau hay không, còn tùy thuộc vào cách lựa chọn của Châu Chí Kiên.

Ông ta trầm tư hồi lâu, hít sâu một hơi nói: “Mộng Đình, ông ngoại hiểu ý cháu nói, nhưng bây giờ là giai đoạn phát triển nhanh chóng nhất, nhà họ Châu không thể không có nhà họ Trần.”

Ông ta nói xong, đồng tử Lý Mộng Đình hơi co rút, Trần Thiên Thành cũng cười khẩy: “Ông Châu, xem ra tôi không nhìn lầm ông, cái chết của cháu trai tôi có thể không tính trên đầu nhà họ Châu các người, nhưng nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!”

Ông ta nói xong thì lạnh lùng nhìn Vương Nhất, nói tiếp: “Người này, tôi sẽ đánh gãy tay chân cậu ta, chuyện giết cậu ta sẽ giao lại cho nhà họ Châu các người, để cho tôi thấy thành ý của nhà họ Châu.”

“Được.”

Châu Chí Kiên gật đầu đồng ý không chút do dự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.