Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 534



CHƯƠNG 534

Vương Nhất và Lãnh Nhan đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Chiêu thức mà Diệp Kình Hiên sử dụng lúc này chính là bôn lôi quyền do Vương Nhất sáng tạo ra.

Trình độ của anh ta đã không còn thấp kém nữa, dù là tinh thần hay khí chất đều đã lột xác hoàn toàn.

Bụp…

Trương Phong trúng một đấm liền lùi lại một bước, sau đó không tự chủ được lùi lại liên tục.

Mãi cho đến khi Diệp Kình Hiên đấm vào khoang ngực Trương Phong, anh ta mới chịu dừng lại.

Một giây sau, truyền đến tiếng la hét thảm thiết.

“A…”

Ông ta đau đớn lăn lộn trên đất, nhưng cơn đau không những không giảm bớt mà càng tăng lên.

Nếu trúng phải bôn lôi quyền thì không được nhúc nhích, nếu nhúc nhích, kình khí đánh vào người sẽ nổ tung, cơn đau sẽ tăng lên.

Vương Nhất vui vẻ gật đầu, Diệp Kình Hiên không phụ sự kỳ vọng của anh, sau khi giác ngộ, anh ta càng chăm chỉ luyện tập hơn.

Trần Thiên Thành đã hoàn toàn chết lặng.

Đây là cao thủ top đầu ông ta mời đến với cái giá cực lớn, nhưng lại không thể sống sót qua mấy cú đấm của Diệp Kình Hiên!

Hiện trường yên ắng, người nhà họ Trần đều tái mặt, linh hồn cũng đang run rẩy.

“Ông, ông nội…”

Trần Lân cũng không hiểu mình đang nói gì nữa, anh ta run cầm cập ngồi bệch xuống đất.

Lúc này, chỉ có dựa vào ông nội mới có cơ hội sống sót.

Nào biết, Trần Thiên Thành lại nhìn chòng chọc Diệp Kình Hiên, vừa sợ vừa tức nói: “Diệp Kình Hiên, nhà họ Trần tôi không thù không oán với cậu, tại sao cậu lại đối phó với nhà họ Trần tôi chứ!”

Diệp Kình Hiên cười khẩy: “Tôi không có thù oán gì với ông, nhưng ông lại có thù với sư phụ tôi. Ông dám ra tay với sư phụ tôi sao, tôi thấy các người chán sống rồi đấy!”

Sư phụ!

Nghe Diệp Kình Hiên nói vậy, tập thể nhà họ Trần cũng hóa đá, sư phụ của Diệp Kình Hiên là ai?

Giây tiếp theo, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Vương Nhất.

Chỉ có Lãnh Nhan vẫn bình thản, chẳng thấy ngạc nhiên.

Vương Nhất mặc bộ vest, cười khẩy đi về phía người nhà họ Trần.

Lộc cộc!

Hiện trường vang lên tiếng bước chân giòn giã của anh, nhưng đối với nhà họ Trần mà nói, nó chẳng khác gì âm thanh của tử thần, tuyên án tử hình.

“Đừng… đừng tới đây!”

Trần Lân hoảng sợ hét lên, không ngừng lui về sau, nhưng vấp phải một hòn đá trên đất nên ngã rầm xuống đất.

Nhưng anh ta không cảm thấy đau, vẫn di chuyển mông không ngừng lùi về sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.