CHƯƠNG 538
Pằng…
Chỉ nghe thấy tiếng đạn bay khỏi nòng, Trần Lân chỉ chạy được vài bước rồi đứng yên bất động.
Cơ thể anh ta cứng ngắc như một cái xác chết, lúc anh ta xoay người lại, mọi người nhìn thấy trên trán anh ta có một lỗ máu.
Máu tươi chảy xuống, Trần Lân mềm nhũn ngã xuống đất.
“Cháu nội của tôi!”
Trần Thiên Thành ngửa đầu lên trời kêu thảm thiết, súng lục trong tay cũng rơi xuống đất.
Người nhà họ Trần cũng chết lặng, khi Trần Thiên Thành tự tay bắn chết cháu trai mình, cũng báo trước nhà họ Trần sẽ không còn người nối dõi!
Sau cơn bi thương, Trần Thiên Thành như già đi mười mấy tuổi, hai mắt đục ngầu nhìn Vương Nhất: “Cậu Vương, tôi đã giết cháu trai tôi như cậu yêu cầu, cậu có thể bỏ qua cho nhà họ Trần chưa?”
Vương Nhất gật đầu, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Chu Bá.
Chu Bá bước tới đưa một bản hợp đồng: “Gia chủ Trần, nếu ông ký tên vào đó, có nghĩa là tất cả tài sản dưới trướng nhà họ Trần sẽ tự động chuyển sang tên của cậu Vương.”
Tự tay giết chết cháu trai của mình đã làm tan nát cõi lòng ông cụ Trần, ông ta cầm bút ký tên, sau đó quay lại nhìn người nhà họ Trần: “Thu dọn hết đồ đạc trong nhà, đêm nay rời khỏi Thiên An.”
Máu chảy ruột mềm, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cái chết của Trần Lân, sự diệt vong của nhà họ Trần khiến người nhà họ Trần không nén nổi bi thương. Dù họ có không cam lòng cũng chỉ có thể vội vàng quay về nhà họ Trần thu dọn hành lý.
Diệp Kình Hiên nhìn thi thể Trần Lân trên đất, hỏi: “Anh Vương, thi thể của anh ta xử lý thế nào?”
Vương Nhất cũng không thèm nhìn lấy một cái, dẫn Lãnh Nhan rời đi.
Cùng lúc đó, một giọng nói lãnh đạm truyền đến.
“Lấy vải trắng lắp lại rồi ném vào nhà họ Châu!”
“Vâng!”
Diệp Kình Hiên đáp lại, trong mắt thoáng qua sự tàn nhẫn.
Đây coi như giết gà dọa khỉ.
“Diệp Kình Hiên, chờ đã!”
Khi Diệp Kình Hiên chuẩn bị rời đi, Đồng Yên Nhiên đột nhiên ngăn cản anh ta: “Anh rất thân với tên nhỏ mọn đó hả?”
“…”
Khóe miệng Diệp Kình Hiên giật giật khi nghe em gái nói anh là tên nhỏ mọn, anh ta trừng mắt nhìn cô ta: “Phải gọi là anh Vương.”
Đồng Yên Nhiên đang nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Nhất, rất nghiêm túc nói: “Em nghĩ em có hứng thú với tên nhỏ mọn này rồi.”
Diệp Kình Hiên giật mình, sợ hãi che miệng Đồng Yên Nhiên: “Ăn bậy được nhưng không thể nói bậy được đâu nha, anh Vương đã kết hôn rồi!”
“Vậy thì sao?”
Đồng Yên Nhiên lấy tay Diệp Kình Hiên ra, không hài lòng nhìn anh ta: “Anh ta kết hôn thì kệ anh ta chứ, em cũng đâu kết hôn với anh ta đâu.”