Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 587



CHƯƠNG 587

“Có khi nào là người của gia tộc em không?”

Giọng cô run rẩy nói: “Với thực lực của vương tộc Yên Đô, chắc chắn có năng lực làm được hết mọi thứ, bọn họ căn bản không dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của Tử Lam……”

“Bọn họ không dám đâu.”

Trong mắt Vương Nhất hiện lên sát ý nồng đậm, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Nghe vậy, Lý Khinh Hồng rơi vào trầm mặc thật lâu.

Thật lâu sau, mới hai mắt đỏ hồng nhìn Vương Nhất, khàn khàn nói: “Tử Lam sẽ không sao đâu, đúng không?”

“Sẽ không sao đâu, anh dùng tính mạng của anh bảo đảm với em.”

Vẻ mặt Vương Nhất vô cùng nghiêm túc, sát ý trong lòng, lại lan tràn khắp nơi.

Anh mặc kệ đối phương là ai, nhà có gia thế Thiên An cũng được,Vương tộc Yên Đô cũng vậy, nếu như con gái của anh thật sự xảy ra chuyện gì, anh sẽ khiến cho bọn họ cũng phải chôn theo!

Không lâu sau, một chiếc Rolls – Royce màu đen từ từ chạy tới, Lãnh Nhan một thân áo da màu đen đi xuống xe, nhìn thấy hiện trường tai nạn đầy hung hãn, khiến cô ta nhanh chóng kinh hãi.

Nhất là nhìn thấy vạt áo Vương Nhất bị máu nhuộm đỏ, đồng tử co rụt lại, bước nhanh đi tới, ngay cả thở mạnh cũng không dám, quỳ một gối xuống đất, trầm giọng nói: “Thuộc hạ tới chậm, xin Ẩn chủ thứ tội!”

Vương Nhất khoát khoát tay: “Chỉ là một chút xây xát nhỏ, không có việc gì, mau chóng đi tới công viên Thiên An.”

Nói xong, không một lời nào ngồi vào hàng ghế sau.

Tâm lý Lãnh Nhan càng thêm run rẩy, bởi vì cô ta biết, thiếu chủ đang đè nén lửa giận trong lòng nói chuyện với cô ta, lập tức, càng không dám làm trái.

Lý Khinh Hồng kinh ngạc nhìn Lãnh Nhan, nhất là hình ảnh Lãnh Nhan quỳ một gối xuống, cầu mong Vương Nhất tha thứ, làm cô rung động mạnh.

Nhưng mà, cô cũng không hỏi nhiều, cũng theo đi lên xe.

Rất nhanh, đã đến cửa của công viên Thiên An

Lúc này, cửa công viên đã ngập nước khắp nơi, mưa to vẫn tí tách rơi xuống.

Lãnh Nhan muốn che ô cho Vương Nhất, nhưng lại bị anh từ chối, hơn nữa chỉ chỉ Lý Khinh Hồng ở bên cạnh.

Lãnh Nhan hiểu ý, đi tới phía sau Lý Khinh Hồng, che ô cho cô.

Mà Vương Nhất lại tự mình đi vào trong màn mưa, mưa to làm ướt tóc của anh, nhưng duy nhất không thay đổi, là thân thể cao ngất của anh.

Lúc này, công viên Thiên An đã không còn bao nhiêu người, cho nên Vương Nhất rất nhanh đã tìm thấy Lý Tuyết Nhi

“Anh rể, xin lỗi….”

Lý Tuyết Nhi ôm đầu gối ngồi dưới mái hiên tránh mưa, nhìn thấy Vương Nhất, lập tức đỏ mắt đứng lên.

Vương Nhất lắc đầu một cái, không trách cứ cô ta nữa: “Đừng nói nữa, đi theo tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.