Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 593



CHƯƠNG 593

Tiêu Thiết lạnh lùng nói: “Ngoài tôi, còn có chín đại binh vương nữa, đã phong tỏa cả ngọn núi Hổ Quy này rồi, hôm nay anh có mọc cánh cũng không thoát khỏi đây!”

“Thoát! Tiêu Thiết, anh quá xem thường tôi rồi!”

Nghe thấy vậy người đàn ông người dơi lại cười cuồng dại, ngang ngược, trong tiếng cười còn mang theo sự điên cuồng và hung dữ: “Tôi đã dám làm chuyện này, chứng minh tôi đã có giác ngộ về cái chết, một khi nổ súng đứa bé này cũng không còn mạng nữa!”

Lời nói của người đàn ông người dơi khiến mặt của Tiêu Thiết càng thêm u ám, Ẩn chủ nói đúng, cái mạng rách của người đàn ông này chết không đánh tiếc, nhưng nếu như vì vậy mà liên lụy đến Vương Tử Lam, việc sắp thành lại hỏng.

Thấy Tiêu Thiết không nói gì, người đàn ông người dơi lại cười lớn: “Thế nào? Nhiều người như vậy, một thế trận lớn như vậy mà lại sợ sao?”

Giây tiếp theo, anh ta hét lên: “Bỏ hết súng xuống cho tôi!”

Tiêu Thiết lạnh lùng nhìn anh ta, vẫn nói với những người phía sau: “Bỏ súng xuống.”

Người đàn ông người dơi hài lòng gật đầu, lại nói với Tiêu Thiết: “Bây giờ, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, để tôi lái ba mươi phút, ba mươi phút sau tôi đã đưa cô bé này trở về.”

Yêu cầu này, Tiêu Thiết không thể đồng ý, lạnh lùng nhìn anh ta.

Người đàn ông người dơi nổi giận: “Mẹ nó, ông bị điếc hả, còn không mau đi chuẩn bị xe, lẽ nào ông muốn cô bé này chết ở trước mặt ông sao?”

Vẻ mặt Tiêu Thiết lập tức thay đổi, cắn răng, lúc định đồng ý, thì phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm thấp, có lực.

“Thả con gái tôi ra, và nói ra ai phái anh đến, sẽ để lại cho anh thi thể toàn vẹn.”

Vương Nhất vẻ mặt lạnh lùng đi đến, hờ hững nhìn chằm chằm vào anh ta.

Cách rất xa, anh có thể nhìn thấy trên mặt người đàn ông đeo chiếc mặt nạ hình con dơi, cũng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.

Kim Thúy Như đã nói, người đưa đoạn video năm năm trước cho Đổng Ý Hàng là một người đàn ông đeo mặt nạ người dơi, mà người đàn ông này đến từ một tổ chức tên là ‘Võng Lượng’.

Tất cả đều tình cờ trùng hợp, nếu như là sát thủ của tổ chức Võng Lượng thì mới thà chết cũng phải giữ kín như bưng, cũng chỉ có người của tổ chức Võng Lượng, trong đầu mới cài ngòi nổ của bom ở trong đầu.

Vậy thì người đàn ông đeo mặt lạ người dơi này có phải là chủ mưu đằng sau không?

“Vương Nhất, lại là anh?”

Nhìn thấy Vương Nhất, vẻ mặt của người đàn ông người dơi lập tức có chút thay đổi, đương nhiên, mặt của anh ta bị giấu dưới lớp mặt lạ, không ai nhìn thấy được, chỉ nhìn thấy đôi mắt của anh ta trở nên vô cùng u ám, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất, dường như có thâm thù đại hận gì với anh vậy.

Thấy anh ta có thể nói ra chính xác tên của mình, ánh mắt Vương Nhất cũng lập tức ngưng tự lại, chứng tỏ là người lúc trước Vương Nhất đã từng gặp.

Chỉ là kẻ địch của Vương Nhất quá nhiều, mà những kẻ địch này trong mắt anh đều là những nhân vật nhỏ bé giống như giun dế, hoàn toàn không đáng để anh nhớ tên, nên anh vẫn không biết người đàn ông người dơi này là ai.

Nhưng, anh không quan tâm, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta: “Tôi không biết anh là ai, thậm chí tôi cũng không có hứng thú muốn biết khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia của anh, tôi chỉ muốn cứu con gái của tôi, tôi nói được làm được, trả con gái tôi lại, tôi sẽ giữ cho anh toàn thây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.