CHƯƠNG 635
“Được.”
Lãnh Nhan đáp một tiếng, trải qua tiếp xúc của hai lần này, cô ta cũng cảm thấy Lý Mộng Đình thay đổi rất nhiều.
Quán bar Hoàng Quan nằm ở nơi khá khuất ở Thiên An, bởi vì vị trí hẻo lánh, lại thuộc ba khu vực không quản được, cho nên nới đó cũng là thiên đường của những thứ phạm pháp, Lý Mộng Đình đi một mình, quá nửa sẽ gặp phải nguy hiểm.
Đợi sau khi đưa Vương Nhất về tới Tử Viên, Lãnh Nhan vội đi tới quán bar Hoàng Quan.
“Anh trở về rồi.”
Vương Nhất đẩy cửa ra, lại kinh ngạc phát hiện, không nhìn thấy bóng dáng của Lý Khinh Hồng, chỉ có Lý Tuyết Nhi và Vương Tử Lam đang chơi đùa.
“Ba!”
Nhìn thấy Vương Nhất trở về rồi, Vương Tử Lam lập tức ‘vứt bỏ’ Lý Tuyết Nhi, chạy vào lòng của Vương Nhất.
Vương Nhất bế Vương Tử Lam lên, nhéo cái mặt phúng phính của Vương Tử Lam, cười hỏi: “Mẹ đâu ạ?”
Vương Tử Lam nói với giọng non nớt: “Mẹ hình như tâm trạng không tốt, cũng không chơi với Tử Lam rồi.”
Nghe thấy lời của Vương Tử Lam, Vương Nhất lập tức ngây người, quay đầu nhìn sang Lý Tuyết Nhi.
Lý Tuyết Nhi lập tức trợn mắt: “Anh rể, anh có phải lại chọc chị em giận rồi không?”
“Không có.”
Vương Nhất vội lắc đầu, đầu óc mờ mịt.
“Vậy chị em sao vừa về tới nhà thì lên tầng nhốt mình ở trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn.”
“Không ăn cơm tối sao?”
Vương Nhất nghe vậy, lập tức sắc mặt hơi thay đổi, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã 10 giờ rồi.
Lý Tuyết Nhi liếc mắt với anh: “Đừng quản ai sai với ai, mau chóng đi xin lỗi chị em đi!”
Vương Nhất sờ mũi, vẻ mặt ngại ngùng, cô chắc không phải còn nghĩ tới chuyện ban sáng người mà anh nghĩ tới là ai đấy chứ?
Anh đích thân xuống bếp, nấu bát mì đơn giản, bê lên tầng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không ai đáp lại.
Lại gõ cửa.
Vẫn không có ai đáp lại.
Vì vậy, Vương Nhất đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lý Khinh Hồng ngồi ở trước máy tính, ngón tay gõ lạch cạch cái gì đó trên bàn phím.
“Muộn như vậy, còn làm việc sao?” Vương Nhất để bát mì sang một bên, mỉm cười nói.
Tuy nhiên, không có nhận được lời đáp lại của Lý Khinh Hồng.
Cô hơi nghiêng mặt lại, vẻ mặt không cảm xúc liếc nhìn Vương Nhất, ngay cả hứng thú trả lời cũng không có, lại quay đầu làm việc.
Bỗng chốc, khóe mắt của Vương Nhất giật mạnh, từ trong ánh mắt nhìn anh vừa rồi của Lý Khinh Hồng, anh cảm thấy giống như đang nhìn một con châu chấu, một con chuột, hoặc một con sâu thối—