CHƯƠNG 647
Chủ nhân của dãy số có giọng nói quyến rũ mang theo vô số ám chỉ, nếu chỉ nghe giọng điệu, sẽ không bao giờ biết Vương Nhất và cô ta mới chỉ gặp nhau hai lần.
Mà còn là vào cùng một ngày.
Tuy nhiên, trực giác mách bảo Vương Nhất rằng cô ta không phải là một người phụ nữ bình thường.
“Tôi đang ở Crown.” – Vương Nhất nói thẳng với người phụ nữ.
“Anh đang làm gì ở Crown?” – Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
Vương Nhất không trả lời câu hỏi này.
Người phụ nữ hiểu ra, giọng điệu của cô ta trở nên trầm hơn rất nhiều: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Vương Nhất cũng để điện thoại xuống, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhìn mọi người: “Được rồi, người của tôi sẽ sớm tới đây.”
“Còn giả vờ à, giả vờ tiếp đi.”
Văn Đào ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Nhất, hoàn toàn không chút nào: “Loại rác rưởi chẳng vào nổi gia tộc như anh thì gọi được ai đến?”
Năm năm trước, Chuyện chú rể đào hôn trong đám cưới đại tiểu thư nhà họ Kim, khiến cả thành phố Thiên An đều xôn xao, thậm chí còn lan truyền đến vùng ba tỉnh G, C và T. Tất cả mọi người trong giới đều nghe nói về việc này, nhưng không ai biết chú rể bỏ trốn kia là ai.
Bây giờ sự thật đã rõ, Văn Đào cũng chẳng chú ý đến nữa, cho rằng Vương Nhất chỉ là một người bình thường.
Bạn bè của người bình thường chỉ có thể là người bình thường, không bao giờ có thể là tỷ phú, cho nên Văn Đào không quan tâm Vương Nhất có thể gọi ai tới.
Loảng xoảng…
Lúc này, có tiếng ly rượu rơi xuống đất cực chói tai.
Mọi con mắt đều đổ dồn vào – .
“Có Chuyện gì vậy?” – Đôi mắt Đồng Hiểu Sinh hơi tối lại, nén giọng hét lên.
“Không, xin lỗi, tay tôi bị trượt.”
Đồng Thiên Tường vội vàng xin lỗi, nhưng ánh mắt kinh hãi nhìn Vương Nhất.
Anh ta sẽ không bao giờ quên đêm đó, tuy rằng anh ta không biết nhà họ Kim diệt vong như thế nào, nhưng anh ta tin chắc rằng nhất định có liên quan đến Vương Nhất.
Nhân vật ngay cả nhà họ Kim cũng không thể khiêu khích, nhà họ Đồng bọn họ sao dám trêu chọc?
“Cậu tên là Vương Nhất đúng không?”
Đồng Hiểu Sinh liếc mắt đánh giá Vương Nhất, giọng nói đột nhiên lạnh lùng: “Mọi người ngồi ở đây đều xuất thân danh gia vọng tộc, không phải phế vật như cậu có thể so sánh, quỳ xuống lạy mỗi người một cái, tôi có thể xem như chưa có Chuyện gì xảy ra, tha cho cậu một mạng.”
Như thể không nghe thấy, Vương Nhất hỏi người pha rượu một ly tequila, uống cạn, cười nói: “Anh không thử hỏi là tôi mời ai à?”
“Nhân vật tôm tép như cậu thì có thể mời ai?”
Giống như Văn Đào, ánh mắt của Đồng Hiểu Sinh đầy vẻ khinh thường.