Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 680



CHƯƠNG 680

Vương Nhất thầm thở dài trong lòng, võ si vào nam ra bắc, quảng bá rộng rãi Chiến Thần Môn, nhưng trong hiệp hội võ đạo được thành lập ở khắp nơi lại nuôi dưỡng không ít sâu mọt.

Thấy Vương Nhất không nói gì, đại sư Bao lập tức hét lớn một tiếng: “Còn không mau quỳ xuống! “

Vương Nhất ung dung nhìn ông ta, hỏi ngược lại: “Võ thánh có sát tâm, văn nhân có ngạo cốt. Thân là nhân vật cấp cao của hiệp hội võ đạo, mục đích ông luyện võ là gì?”

“Trên đầu người luyện võ có ba ngọn lửa, kính thiên địa, mộ quỷ thần, còn phải có lòng nhiệt huyết chân thành với đất nước, nhân dân. Nhưng ông đã không có thì chớ, lại còn hiếp yếu trợ mạnh, nối giáo cho giặc, ông không xứng với hai chữ “võ giả”.”

Ánh mắt Vương Nhất lạnh như băng, giọng nói càng lạnh hơn trăm lần, trên người tỏa ra hào quang chính nghĩa, từng câu nói như đánh mạnh vào lòng đại sư Bao, chân vô thức lùi về sau vài bước .

Khương Nhã My cũng lạnh lùng nhìn ông ta, dao găm trong tay xoay nhanh hơn, như thể sẽ rời khỏi tay cô bay ra ngoài bất cứ lúc nào.

Cuối cùng đại sư Bao cũng hoàn hồn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, phẫn nộ quát lớn: “Ranh con, khi nào thì đến lượt mày dạy dỗ tao? Hôm nay mày cầm chắc cái chết rồi!”

Vừa dứt lời, tựa như một con mãnh hổ thoát khỏi lồng giam, ông ta tung một quyền thật mạnh nhắm thẳng tới trái tim Vương Nhất.

“Muốn chết!”

Hai mắt Khương Nhã My tối lại, dao găm trong tay như sắp bay ra.

Đúng lúc này, tàn ảnh lại đi trước cô ta một bước, chủ động tung một đấm về phía đại sư Bao.

Xương cốt trong người Vương Nhất rung lên ầm ầm, sức lực hệt như một ngọn núi lửa bùng nổ, đột ngột chấn động lên.

“Nội kình?!”

Khoảnh khắc hai cú đấm chạm nhau, ngạc nhiên và sợ hãi bao trùm hai mắt đại sư Bao.

Ngay cả sư phụ cũng chưa luyện được nội kình, thế mà lại xuất hiện trên người một tên đàn ông tầm thường như này!

Ầm…

Một quyền vô cùng dứt khoát của Vương Nhất khiến cả người đại sư Bao như biến thành con diều đứt dây, bay tới cạnh chân Lương Nam Lĩnh.

Hự…

Máu tươi tuôn ra từ miệng ông ta, nhuộm đỏ cả ống quần của Lương Nam Lĩnh.

“Á…”

Thảm trạng của đại sư Bao khiến Lương Nam Lĩnh sợ mất mật, ông ta xoay người ngã ngồi xuống đấy, mặt mày tái nhợt nhìn đại sư Bao hai mắt trợn trào, tái xanh tái mét.

Vốn tưởng có đại sư Bao ra tay, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng, ai ngờ đại sư Bảo lại chẳng trụ nổi một hiệp dưới tay Vương Nhất!

“Đại sư Bao, đại sư Bao, ông sao rồi, còn đứng dậy nổi không?” Ông ta trưng ra vẻ mặt lo lắng hỏi

Mục đích ông ta gọi đại sư Bao đứng dậy, không phải để giết chết Vương Nhất, mà để bảo vệ cho tánh mạng của ông ta và Lương Ý Hành.

Nhưng đại sư Bao lại cuộn người nằm dí trên đất, máu tươi không ngừng chảy ra khỏi miệng.

“Gia chủ nhà họ Lương, rất xin lỗi, tôi không phải đối thủ của người này…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.