Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 752



CHƯƠNG 752

Lý Khinh Hồng đã nói rõ ràng như vậy nhưng Bạch Vũ không những không tức giận mà còn tiếp tục dán cái mặt mông lên cái mông lạnh.

“Cô Lý, cô không thể nói như vậy. Không thể lúc nào cũng nhìn mọi người bằng con mắt như xưa được. Tôi không còn là thương nhân Bạch Vũ xấu xa của ngày trước nữa đâu. ”

“Bữa tiệc này do tôi đặc biệt tổ chức vì quý công ty. Tôi hy vọng cô Lý sẽ không từ chối lòng tốt của tôi!”

Lời nói chân thành như vậy, trong phút chốc, Lý Khinh Hồng liền rơi vào thế khó xử.

Lúc này, Vương Nhất đột nhiên lên tiếng: “Đồng ý với ông ta đi, nhưng em không cần phải đi, anh thay em đi.”

Lý Khinh Hồng kinh ngạc liếc nhìn Vương Nhất: “Thế này có được không?”

“Nếu ông ta đã thành tâm tổ chức tiệc chúc mừng cho tập đoàn Lệ Tinh thì sẽ bỏ qua chuyện em bận trăm công nghìn việc nên anh đi thay thôi, có gì mà không được?

Lý Khinh Hồng gật đầu. Cô cũng không muốn gặp ông chú trung niên đầy dầu mỡ như Bạch Vũ nên chuyển lại ý của Vương Nhất cho Bạch Vũ theo một cách hoa mỹ.

“Chuyện này……”

Bạch Vũ đột nhiên cảm thấy khó xử, sau khi cân nhắc hồi lâu, ông ta bèn nghiến răng nghiến lợi, không tới thì không tới, dù sao mục đích của ông đây cũng không phải là cô.

“Nếu cô Lý đã bận đi công tác thì chỉ có thể nhờ anh Vương ra mặt thay thôi.”

Bạch Vũ cười nói: “Tôi và anh Vương vừa gặp đã thân. Có lẽ sau bữa tiệc này, chúng tôi sẽ trở thành bạn tốt.”

Rõ ràng là nói dối không chớp mắt, Lý Khinh Hồng kìm nén cơn buồn nôn muốn cúp điện thoại trong lòng: “Vậy cứ thế đi.”

Nói xong, cô lo lắng nhìn Vương Nhất: “Chuyện này thật sự ổn chứ?”

Vương Nhất mỉm cười: “Đừng lo lắng, anh không có chuyện gì đâu.”

Tốc độ của Lãnh Nhan rất nhanh, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng vừa về đến nhà không lâu thì cuộc thẩm vấn đã có kết quả.

“Đó là sát thủ nhà họ Lương tìm trên web đen.”

Trong mắt Vương Nhất tràn đầy sát ý, nhưng không phải vì nhà họ Lương mà vì nhà họ Thẩm.

Trước đây, Thẩm Tử Kiện đã thề rằng anh ta sẽ thu hồi lệnh treo thưởng do Lương Ý Hành ban hành trên web đen, cũng nhờ đó mà thôn tính không ít sản nghiệp của nhà họ Lương, không ngờ anh ta là con sói mắt trắng.”

“Thiếu chủ, có cần tôi đi giết Thẩm Tử Kiện không?

Giọng điệu của Lãnh Nhan lạnh lùng vang lên.

Vương Nhất cân nhắc hồi lâu, đột nhiên anh ta nở nụ cười thâm thúy: “Trước tiên đừng đánh rắn động cỏ, Thẩm Tử Kiện và nhà họ Thẩm ra tay không chỉ thôn tính một phần tài sản của nhà họ Lương từ tay tôi, mà còn đã không thu hồi lệnh treo thưởng của Lương Ý Hành, khiến tôi và nhà họ Lương thù càng thêm dù, còn họ thì ngồi cạnh đục nước béo cò.”

Lãnh Nhan khó hiểu: “Thiếu chủ, nhà họ Thẩm mượn tay ngài để tiêu diệt nhà họ Lương, sao ngài còn cười?”

“Tôi đang cười nhà họ Thẩm cứ nghĩ mình đã thành công khiến tôi và nhà họ Lương căm ghét lẫn nhau, nhưng thực ra chúng chỉ là con kiến trong lòng bàn tay tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.