CHƯƠNG 775
Hồng Phật khẽ gật đầu, bỗng nhiên lại nhìn sang Lãnh Nhan: “Ám Dạ Quân Mẫu, vương hậu của bóng đêm, chỉ có chút thực lực này ư?”
Trong lời nói mang theo sự nghi ngờ.
Sắc mặt Lãnh Nhan không vui, đang muốn lên tiếng, Vương Nhất lại liếc nhìn, ngăn cô ta lại.
“Thẩm Tử Kiện ở đâu?” Anh hờ hững hỏi.
“Tôi sao biết được?”
Hồng Phật trợn mắt, vẻ mặt mỉa mai nhìn Vương Nhất và Lãnh Nhan: “Vốn muốn gặp nhân vật trong truyền thuyết trông như thế nào, không ngờ lại là một nhân vật ngay cả nguy hiểm cũng phải người khác nhắc nhở, thật là thất vọng.”
“Cô thật sự nghĩ như vậy sao?”
Vương Nhất cũng không tức giận, chỉ cười hờ hững.
“Anh là ai?” Hồng Phật liếc nhìn Vương Nhất.
“Tôi là người đi theo anh ấy.”
Không đợi Vương Nhất lên tiếng, Lãnh Nhan mở miệng trước.
Hồng Phật cười đầy khinh thường: “Chỉ với người bình thường không có sức chấn nhiếp như này sao? Thứ cho tôi nói thẳng, cô không xứng với danh hiệu số 1.”
“Cô tìm chết!”
Trong mắt Lãnh Nhan bùng nổ sát cơ, Vương Nhất vẫn lạnh nhạt nhìn cô ta.
Đột nhiên, Lãnh Nhan không tình nguyện lắm, chỉ có thể dừng động tác.
Nhìn một màn này, trên mặt Hồng Phật càng thêm khinh thường, ném một cái bao tới trước mặt Vương Nhất: “Nè, người anh muốn, sau này đừng dùng danh hiệu sát thủ số 1 công bố lệnh treo thưởng nữa, mất mặt.”
Nói xong, lại nhổ bãi nước bọt về Lãnh Nhan, lúc này mới biến mất trong màn đêm.
Sắc mặt của Lãnh Nhan u ám, cực kỳ tức giận: “Thiếu chủ, vừa rồi tại sao không để tôi ra tay? Cô ta chỉ là một con nhóc—”
“Cô gái nhỏ này không tầm thường.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Tuy nhiên, Vương Nhất lại cắt ngang lời của cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa.”
“Nhưng cô ta sỉ nhục anh!” Lãnh Nhan vẫn không cam tâm.
“Đừng quên, mục đích tối nay của chúng ta là Thẩm Tử Kiện, đừng sinh rắc rối.”
Giọng điệu của Vương Nhất bình thản, nhưng rất nhanh lại thay đổi: “Có điều, nếu có duyên, cô và cô ta sẽ gặp lại, ra tay sau cũng không muộn.”
Lãnh Nhan ngây ra tại đó, Vương Nhất đã cất bước đi tới bên cái bao tai, cởi dây buộc.
Thẩm Tử Kiện lập tức thò đầu ra, há miệng hít thở không khí trong lành, vừa rồi cứ bị buộc trong bao tải, anh ta sắp tắc thở rồi.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã nhìn thấy Vương Nhất, ánh mắt lập tức trở nên kinh sợ.
“Vương Nhất, thì ra là anh?!”
“Là tôi.”