Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 801



CHƯƠNG 801

Anh ta từng nghe ông nội nói gia sử của nhà họ Thẩm, dựa vào viễn thông mà phát triển, người mang tới cơ hội tốt này là đối tác hợp tác của Thẩm Thiên Sơn lúc đó.

Những năm 90, kinh tế vừa khôi phục, ngành viễn thông còn chưa phổ biến như bây giờ, chú Dương lại sớm phát hiện cơ hội thương nghiệp, dẫn nhà họ Thẩm khai thác mảng viễn thông này, cứ vậy phát triển tới bây giờ.

Nếu nói thật, không có chú Dương quản gia thì không có nhà họ Thẩm của bây giờ.

“Tất cả chuyện này đều là lợi dụng sao?” Thẩm Tử Kiện không dám tin.

“Không sai.”

Chú Dương chắp tay sau lưng, thần sắc lạnh lùng: “Vào lúc tôi thất vọng đối với nhà họ Thẩm thì lại xảy ra một chuyện lớn đủ thay đổi cục diện của Thiên An—”

Khi nói lời này, ông ta nhìn sang Vương Nhất.

Vì vậy, tất cả mọi người đều hiểu chuyện này là gì, sự kiện Kim Thúy Như của nhà họ Kim ‘lấy’ chồng, chú rể lại vô duyên vô cớ mất tích vào đêm tân hôn.

“Thì ra là ông ra lệnh…”

Ánh mắt của Vương Nhất cuối cùng trở nên u ám, nhìn chú Dương.

“Đương nhiên không phải, tôi không có quyền lực lớn như vậy.”

Chú Dương lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Người đứng sau thật sự là người khác, chỉ là cả đời này cậu sẽ không biết được.”

Ánh mắt của Vương Nhất hơi tối đi, nhưng không nổi giận, tiếp tục nghe ông ta nói tiếp.

“Sau khi biết cậu mất tích trong đám cưới của Kim Thúy Như, tôi đã chạy tới hiện trường, vừa hay quay được hình ảnh đó, nói thẳng với cậu, cuộn băng này sẽ có tác dụng rất lớn cho sau này.”

Chú Dương mặt mày không cảm xúc nói: “Thân phận của tôi quá nhạy cảm, không tiện cất giữ, vì vậy tôi giao nó cho Lương Ý Hành, cũng gài quân cờ ở nhà họ Lương, tất cả như những gì tôi nghĩ, nhà họ Kim, nhà họ Lương liên tiếp yếu đi, điều duy nhất tôi không ngờ là đồ con rùa Thẩm Thiên Sơn này vậy mà vô dụng như vậy, vậy mà chắp tay nhường cho người khác giang sơn mình gây dựng cả đời, như vậy tâm huyết của tôi không phải là uổng phí rồi sao?”

“Vậy nên ông giết Thẩm Thiên Sơn?” Vương Nhất cười lạnh.

“Không sai, nếu ông ta có ý nghĩ giao ra cả nhà họ Thẩm thì chứng tỏ ông ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa.”

Trên mặt chú Dương nở nụ cười tàn khốc, giọng nói lạnh lùng.

Thẩm Tử Kiện nghe thấy những lời này thì thần trí đã không tỉnh táo nữa, khó thể hoàn hồn ở trong đả kích cực lớn, Vương Nhất cũng có ánh mắt âm trầm, người phản bội như này, so với Thẩm Tử Kiện, Thẩm Thiên Sơn còn đáng hận hơn.

“Ông hoàn toàn có thể làm lộ muộn hơn, như này kế hoạch của ông tôi cũng biết rồi.” Anh nói với chú Dương.

“Không cần lo lắng, bởi vì tất cả các người đều phải chết ở đây.”

Chú Dương nhe răng, nở nụ cười rạng rỡ với Vương Nhất: “Người chết mãi mãi sẽ không tiết lộ bí mật được.”

“Vậy sao?”

Vương Nhất không để tâm, hờ hững nói: “Xem ra ông chưa làm rõ tình hình, tôi cộng với Lãnh Nhan có hai người, mà ông chỉ có một mình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.