Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 812



CHƯƠNG 812

Lông mày của Vương Nhất nhíu chặt, cách nói này nhìn như khá hợp lý, nhưng cứ cảm thấy ở đâu không đúng.

Lý Khinh Hồng lại nói: “Em còn biết một chuyện, đó chính là ngày em chào đời, trong gia tộc có một đôi vợ chồng người làm bị đuổi khỏi gia tộc.”

Vương Nhất không để trong lòng, chỉ có ánh mắt nghiêm nghị: “Vậy Tuyết Nhi thì sao?”

Dựa theo cách nói của Lý Khinh Hồng, mẹ của Lý Khinh Hồng sau khi sinh ra cô thì mất đi khả năng sinh đẻ, vậy Lý Tuyết Nhi thì đâu ra?

“Em ấy là ba em và người phụ nữ khác sinh ra, có điều bản thân em ấy không biết bí mật này.”

Lý Khinh Hồng nói: “Sau khi phát hiện mẹ em không còn khả năng sinh đẻ, ba em chọn chiến tranh lạnh, hơn nữa trong thời gian chiến tranh lạnh thì quen một người phụ nữ mới.”

“Mẹ không chịu được sự phản bội của ba, trong lúc tức giận thì chọn ly hôn, nhưng mẹ em vẫn cho ba em cơ hội cuối cùng, chỉ cần ba em có thể níu giữ thì mẹ em không đi nữa.”

“Kết quả đương nhiên là lại lần nữa thất vọng, lần này mẹ em không ở lại nữa, chọn ra đi, không lấy một đồng, rời khỏi Yên Kinh. Mẹ em đã không còn là đệ nhất mỹ nhân hô mưa gọi gió năm đó nữa, chỉ là người thất bại trong hôn nhân mà thôi.”

“Sau khi mẹ đi, Lý Thế Nhân dựa vào căn cơ của mẹ thừa kế Lý Thị, đưa Lý Thị tới độ cao của vương tộc Yên Đô, hơn nữa chọn tái hôn, lấy người phụ nữ mới quen đó, Lý Tuyết Nhi là con gái của bọn họ.”

Nghe thấy điều mà Lý Khinh Hồng nói, Vương Nhất cực kỳ sốc, không ngờ quan hệ gia đình của cô lại phức tạp tới mức này.

“Đây chính là gia đình của em, còn đám người Lý Tinh Sở chỉ là anh họ em họ của em.”

Lý Khinh Hồng vẻ mặt rất bình tĩnh: “Khi nhà em xảy ra chuyện, bọn họ đều mong mẹ em bị đuổi ra ngoài, giả nhân giả nghĩa mà thôi.”

Câu chuyện tới đây thì kết thúc, Vương Nhất mặt mày phức tạp nhìn Lý Khinh Hồng, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng.

Đây chính là gia đình của cô, cô sinh ra trong hào môn, nhưng không hề hạnh phúc.

Là ba của cô chính tay hủy đi gia đình vốn hạnh phúc của cô, bây giờ lại muốn hủy đi gia đình hạnh phúc mà cô không dễ dàng mới có được.

“Em hy vọng anh đừng nói với Tuyết Nhi những chuyện này, em ấy tới bây giờ đều cho rằng mẹ của em và em ấy là người phụ nữ đó.”

Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất, lại nói: “Em không muốn em ấy chịu tổn thương.”

Vương Nhất đương nhiên biết nỗi lòng này của Lý Khinh Hồng, chỉ là anh có chút khâm phục sự khoan dung của Lý Khinh Hồng.

Lý Tuyết Nhi căn bản không phải là em gái ruột của cô, mà là con gái của người phụ nữ mà cô hận nhất, nhưng cô vẫn đối xử với Lý Tuyết Nhi như em gái ruột của mình.

“Em biết anh đang nghĩ gì, trước kia em quả thật không thích Tuyết Nhi, thậm chí còn cố ý bắt nạt em ấy, nhưng em ấy vẫn rất dính em, giống như đĩa vậy.”

Thần sắc của Lý Khinh Hồng dịu đi: “Em cũng chấp nhận cô em gái này, trẻ con là vô tội.”

Vương Nhất cũng bị cảm động sâu sắc, không nhịn được mà nhìn Vương Tử Lam đang ngủ say: “Phải, trẻ con là vô tội.”

Cô đã trải qua một lần gia tộc sụp đổ chia ly, không thể để cô trải qua lần thứ hai nữa.

Ánh mắt của Vương Nhất thâm trầm nhìn Lý Khinh Hồng, nhẹ nhàng ôm vô vào trong lòng, trầm giọng nói: “Anh sẽ cho em hạnh phúc!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.