Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 855



CHƯƠNG 855

“Mộng Đình, con không biết, Lý Khinh Hồng là—”

“Châu Mỹ Ngọc!”

Châu Mỹ Ngọc đang muốn nói gì đó, Lý Thiên Dương bỗng nhiên quát to một tiếng, sau đó tát mạnh một cái vào mặt bà ta.

“Mộng Đình, con về phòng trước, ba có vài lời muốn nói với mẹ con.”

Câu nói này là nói với Lý Mộng Đình, nhưng từ đầu tới cuối, ánh mắt của Lý Thiên Dương không rời khỏi Châu Mỹ Ngọc.

Lý Mộng Đình thấp thoáng cảm thấy ba mẹ của mình có phải có bí mật gì đó giấu cô ta không, có lòng muốn hỏi, nhưng nhìn gương mặt tái xanh của Lý Thiên Dương, cô ta vẫn từ bỏ ý nghĩ này, đi lên tầng.

Lý Thiên Dương kéo Châu Mỹ Ngọc ra ngoài sân, đè bà ta ở trên tường, sắc mặt cực kỳ u ám.

“Bà không phải đã hứa với tôi, mãi mãi không nói với bí mật này rồi hay sao?”

Trên đường trở về, Vương Nhất lái xe, Lý Khinh Hồng lại nhìn phong cảnh hai bên tới mức xuất thần.

Ánh trăng sáng chiếu vào mặt cô, khiến gương mặt của cô nhìn trông sáng tối bất định, như mộng như ảo.

“Vẫn đang nghĩ chuyện vừa rồi sao?”

Vương Nhất nghiêng đầu, mỉm cười rồi hỏi.

Lý Khinh Hồng trầm mặc một lúc, nặng nề gật đầu.

“Em không hiểu, tại sao tất cả mọi người đều oán hận chúng ta, trăm phương ngàn kế nghĩ cách chia rẽ chúng ta, gia tộc của em là như vậy, bốn đại hào môn là như vậy, bây giờ, ngay cả người nhà của anh cũng như vậy, lẽ nào em và anh ở bên nhau, thật sự không được mọi người coi trọng sao?”

Cô nghiêng mặt nhìn Vương Nhất, trong đôi mắt lạnh lùng có sự buồn bã, còn cả thất vọng.

“Khinh Hồng—”

“Anh căn bản không giống một tên phế vật chỉ biết ăn bám như những gì bọn họ nói, ngược lại, anh không hề dựa vào em, đều là em đang dựa vào anh.”

Lý Khinh Hồng giống như không nghe thấy tiếng gọi của Vương Nhất, tự lẩm bẩm nói.

“Khinh Hồng!” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Giọng nói của Vương Nhất nhấn mạnh hơn, Lý Khinh Hồng lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.

Vương Nhất không nói chuyện, chỉ đưa một chai nước qua.

Lý Khinh Hồng ý thức được mình thất thố, không nói gì mà nhận lấy chai nước đó, cũng không nói cảm ơn.

Vương Nhất mỉm cười, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nói: “Em thay đổi rồi.”

Lý Khinh Hồng để chai nước khoáng xuống, sững người: “Em thay đổi chỗ nào?”

“Em trước đây sẽ không để ý ánh mắt của người khác.”

Giọng của Vương Nhất rất bình tĩnh: “Cho dù là trước kia nuôi con, cũng một mình mở rộng tập đoàn Lệ Tinh tới quy mô như này, lúc đó, em có để ý ánh mắt khác thường của người khác không, có nghe lọt nửa câu dị nghị không?”

Lý Khinh Hồng lập tức rơi vào trầm mặc, có lẽ là chuyện cũ như khói mây, cô cắn chặt môi, hốc mắt hơi đỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.