Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 872



CHƯƠNG 872

Người của nhà họ Hồ đều biết chuyện của gia đình Hồ Hoàng Việt, nhưng nói thế nào Hồ Hoàng Việt tốt xấu gì cũng là người giàu nhất một thành phố, sao lại tới mức mở cửa xe cho người khác?

Đột nhiên, bọn họ có chút tò mò nhìn qua, muốn nhìn xem người có thể khiến Hồ Hoàng Việt mở cửa là ai.

Cửa xe từ từ mở ra, một người thanh niên với thân hình cao ráo, thần sắc lạnh lùng bước xuống, mặc bộ vest thoải mái của Armani toát lên vẻ cao quý, cử chỉ hành vi đều toát lên uy nghiêm không giận tự uy, càng khiến hai tên bảo vệ trợn to mắt, thầm nghĩ là cậu chủ của gia tộc lớn nào đó.

Mà Hồ Hoàng Việt và người trung niên hơi mập khác giống như môn đồng, cố ý đi sau một bước, một trái một phải đi ở hai bên.

Người thanh niên này đương nhiên là Vương Nhất, ba người cùng đi về phía tập đoàn Cự Phong.

“Đứng lại, làm cái gì!”

Tuy không biết người thanh niên này là ai, nhưng hai tên bảo vệ vẫn chặn ở trước mặt Vương Nhất.

Vương Nhất dừng bước, lại không lên tiếng, chỉ bình thản liếc nhìn bọn họ.

Hồ Hoàng Việt lập tức nổi giận, quở trách: “Ngay cả tôi cũng không biết sao, vị này là khách quý tôi mời tới, còn không mau tránh ra!”

Hai tên bảo vệ lại trợn ngược mắt, hoàn toàn không để Hồ Hoàng Việt vào mắt: “Xin lỗi, tập đoàn Cự Phong là sản nghiệp của nhà họ Hồ, người không liên quan, không được vào!”

Hồ Hoàng Việt nổi giận, đang muốn quở trách, Vương Nhất lại ngăn ông ta lại, khẽ mỉm cười với bọn họ: “Tập đoàn Cự Phong, từ khi nào trở thành sản nghiệp của nhà họ Hồ rồi vậy?”

“Tập đoàn Cự Phong đều luôn là sản nghiệp của nhà họ Hồ, cậu có phải người Thành phố Giang không?”

Hai tên bảo vệ tò mò nhìn Vương Nhất, nếu là người Thành phố Giang, không thể không biết chuyện này.

“Tôi tới từ Thiên An.” Vương Nhất hờ hững nói.

Hai tên bảo vệ sững người, sau đó thở phào, ánh mắt bỗng trở nên khinh thường: “Tôi còn thấy lạ, cả Thành phố Giang có cậu chủ nào không biết tập đoàn Cự Phong là của nhà họ Hồ, thì ra là đồ nhà quê tới từ Thiên An.”

“Xin lỗi, tập đoàn Cự Phong của chúng tôi sử dụng hệ thống phân biệt mặt tối tân nhất, không phải là người của tập đoàn Cự Phong, không thể đi vào—”

Một tên bảo vệ khác đang dương dương đắc ý giới thiệu, Vương Nhất đi thẳng qua, đi tới bên một thiết bị tinh vi: “Là cái này sao?”

Thiết bị có một máy quét, bắn ra một tia hồng ngoại.

Hai tên bảo vệ thay đổi sắc mặt: “Đồ nhà quê, mau đứng lại—”

Tuy nhiên, còn chưa nói hết lời, mắt của bọn họ đã trợn tròn.

Vương Nhất đứng ở dưới máy quét, tia hồng ngoại sau khi quét xong gương mặt của anh, trên màn hình bỗng xuất hiện một tấm ảnh của Vương Nhất, bên dưới viết một dòng chữ đỏ khiến tất cả mọi người sững sờ.

“Thân phận nhận biết: chủ tịch, thông qua!”

“Cái gì?!”

Thấy thân phận của Vương Nhất thông qua kiểm tra, cằm của hai tên bảo vệ suýt nữa rơi xuống, khó coi giống như ăn hoàng liên.

Đặc biệt là hai chữ ‘chủ tịch’ to kia, càng gây chấn động mạnh tâm hồn của bọn họ, ánh mắt lần nữa nhìn sang Vương Nhất trần ngập sự kinh ngạc và tuyệt vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.