CHƯƠNG 885
“Tại sao?” Vương Nhất cười, không thèm để tâm.
“Bởi vì có một số người không được nói tên ra.”
Lạc Thanh Thủy thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Chị gái tôi đã rời Yên Kinh hơn hai mươi năm nay, Khinh Hồng hận ba, đồng thời cũng hận cả mẹ do mẹ nó hơn hai mươi năm nay không đến nhìn mặt nó lấy một lần.”
“Bà hận bà ấy.”
“Tại sao tôi phải hận bà ấy?”
Lạc Thanh Thủy bị câu nói của Vương Nhất chọc cười, cười khanh khách: “Khinh Hồng cũng chỉ là cháu gái tôi, không phải con gái.”
“Ngoài ra, chị gái đã làm một tấm gương “tốt” cho tôi, khiến tôi kiên định với suy nghĩ không kết hôn – tôi là người theo chủ nghĩa độc thân.”
“Vậy là bà thương hại bà ấy?”
Vương Nhất vẫn cười.
…
Lúc này, ánh mắt Lạc Thanh Thủy thoáng qua vẻ chán ghét.
Nói đúng hơn là ghét cái nụ cười hiểu hết mọi chuyện trên khuôn mặt anh.
Không tính là giễu cợt, mà thương hại cũng không đúng – tóm lại nó chỉ khiến bà ta cảm thấy rất chán ghét.
“Tin tức về cuộc hôn nhân của cậu và Khinh Hồng đã truyền đến Yên Kinh, mọi người đều nói cậu cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, hôm nay gặp, tôi cảm thấy cậu không hề vô dụng như lời đồn.”
Lạc Thanh Thủy ra chiều suy nghĩ: “Giống… giống…”
“Giống Lý Thế Nhân thứ hai.”
Vương Nhất tiếp lời của bà ta.
“Đúng vậy! Là Lý Thế Nhân thứ hai!”
Hai mắt Lạc Thanh Thủy lóe lên tia sáng, sau đó bà ta bình tĩnh trở lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi chỉ muốn thay người đó bù đắp cho người đó.”
Vương Nhất thầm thở dài, một câu chỉ có mười một chữ nhưng có đến hai từ người đó.
Cùng là người ấy nhưng lại chỉ hai người khác nhau.
Họ rất giống nhau, đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có sự nghiệp thành công.
Một người chồng con cách biệt, lui về hậu đài sống một cuộc sống u sầu, một người gặp được anh, cả đời hạnh phúc.
“Nhưng tôi không phải ông ta. Cũng không muốn trở thành ông ta.”
Vương Nhất lắc đầu, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc: “Ít nhất tôi sẽ không làm cho cô ấy phải buồn.”
Lạc Thanh Thủy phức tạp nhìn Vương Nhất: “Đó là cậu nghĩ thôi, ông ta lại cho rằng cậu rất giống ông ta, con người ta thường không thích bị nói giống người khác.”
“Sự kiên nhẫn của ông ta đối với cậu đã đến giới hạn, tôi là người đã che chở cho cậu khỏi sóng gió.”
Lạc Thanh Thủy nghiêm mặt nói.
Ánh mắt Vương Nhất chợt rét lạnh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Ngay từ đầu, lúc cậu và cháu gái tôi bị sát thủ ám sát, ông ta chỉ tới tìm cậu.”